Hồng Trần Một Thoáng Thanh Hoan - Phần 33 - Hết
Cập nhật lúc: 2024-10-23 11:36:16
Lượt xem: 251
Triệu Dục sững người, không phản ứng kịp với câu hỏi không đầu không cuối này.
"Nếu ngài cưới phu nhân chỉ để thỏa mãn lòng hiếu thắng của mình, cưới ta chỉ để nghe thêm cái gọi là ý tưởng mới, vậy ta không hiểu."
Nàng ấy nhìn vào tay mình, lật đi lật lại.
"Hiện giờ ta chỉ còn thân thể già nua, linh hồn mục nát, ngài còn muốn lấy được gì từ ta nữa?"
Triệu Dục mím môi, sắc mặt âm u: "Đừng làm loạn, nàng đang nói bậy bạ gì vậy?"
Văn Văn bỗng nhiên nở nụ cười, trong tiếng kinh hô của mọi người, bước lên đầu tường.
Gió thổi qua mái tóc.
Không khí mang theo hơi ẩm, có vẻ như trời sắp mưa.
"Ừm." Văn Văn lẩm bẩm: "Thời tiết thật không tốt."
"Nàng xuống đây, Văn Văn, đừng làm loạn nữa."
Lúc này Triệu Dục mới có chút hoảng hốt, nhưng dường như hắn ta tin chắc nàng ấy không dám nhảy, trầm giọng nói: "Nàng xuống đây ngay, chuyện gì cũng có thể thương lượng."
"Thương lượng? Triệu Dục, ngay từ đầu chàng đã muốn làm Hoàng đế phải không?" Nàng ấy nghiêng đầu: "Lúc quay về Triệu phủ chàng không thương lượng với ta, mưu phản soán vị không thương lượng với ta, lúc gả Trường Lạc đi xa chàng cũng không thương lượng với ta. Giữa chúng ta còn gì để thương lượng nữa?"
Văn Văn nhìn sắc mặt khó coi của Triệu Dục, không nhịn được bật cười. Nàng ấy càng cười càng vui vẻ, nước mắt theo gò má rơi xuống, lặng lẽ, tan biến vào không khí.
Cười xong, nàng ấy giật phăng trâm cài và đồ trang sức trên đầu, mặc cho mái tóc đen xõa xuống vai, lại cởi bỏ xiêm y cồng kềnh hoa lệ, tùy ý ném tất cả xuống chân thành.
Làm xong tất cả, nàng ấy mới đưa tay phải lên, vẫy vẫy tay về phía Triệu Dục, cười nói:
"Không chơi với ngươi nữa. Ta về nhà đây."
Rồi dang rộng hai tay, ngã ngửa người ra sau.
Văn Văn mơ hồ nghe thấy tiếng kêu hoảng hốt của Triệu Dục, còn có tiếng ồn ào hỗn loạn của thị vệ và thái giám.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hong-tran-mot-thoang-thanh-hoan/phan-33-het.html.]
Sau đó là một tiếng "bùm" vang lên.
Thế giới chìm vào tĩnh lặng.
Cuối cùng Văn Văn đã kết thúc hành trình ngắn ngủi lại vô thực của mình.
- Hết -
---------------------------------------------------
Bên dưới là phần giới thiệu của bộ truyện | Thiên Kim Thật Vả Nát Mặt Nhà Mẹ Đẻ Thiên Vị | đã full trên MonkeyD, mọi người có thể tìm theo tên để xem nếu hứng thú nhé!
Tôi là con gái thất lạc bên ngoài của nhà giàu số một.
Khi con gái nuôi của nhà đó ép tôi l.i.ế.m sạch giày cô ta, tôi nôn một bãi lên người cô ta, cũng thành khẩn giải thích: "Không phải tôi không muốn liếm, mà là chân cô hôi quá, ọe. . ."
Con gái nuôi của thủ phú tức điên lên: "Mày có tin là tao sẽ gọi cha mẹ tới đối phó với mày không?"
Tôi, người đang mong có cơ hội được nhận người thân: "Cô đang sủa cái gì thế, có giỏi thì gọi đi!"
...
Cha Tống mẹ Tống thở dài: "Con bé bị bọn ta nuông chiều quá. Nếu muốn trách thì cứ trách bọn ta. Lỗi là ở bọn ta, làm cha mẹ mà không dạy dỗ Ương Ương cho tốt."
Tôi gật đầu: "Hai người nói đúng."
Tôi quay tay lại, tát luôn cả cha và mẹ Tống mỗi người một cái.
...
Tôi không nói gì, chỉ áp dụng toàn bộ những gì Tống Ương Ương đã làm với tôi lên hai người họ.
Tôi túm tóc cha Tống mẹ Tống, giật đến rụng cả một nắm lớn, tát cho mặt họ sưng vù lên, dùng gậy bóng chày quất cho thân thể họ đầy những vết đỏ, xé rách cả quần áo của họ.
- Thiên Kim Thật Vả Nát Mặt Nhà Mẹ Đẻ Thiên Vị -