Hồng Trần Như Mộng, Người Tỉnh Mộng Tan - Phàn 6
Cập nhật lúc: 2024-11-02 20:34:04
Lượt xem: 234
Trên người hắn toàn là vết máu, dưới vết m.á.u là nhiều vết sẹo dữ tợn.
Mắt ta ướt nhoè, thì ra những năm xa cách này, hắn sống không tốt như vậy.
Trong biệt viện không có thuốc, ta chỉ có thể xé y phục thành những dải vải, buộc chặt lên vết thương của Sở Hành Chu.
May mắn thay trời hiểu được tâm sự của ta. Ta không biết mình đã ngủ thiếp đi lúc nào, khi tỉnh dậy đã bắt gặp đôi mắt mang ý cười của Sở Hành Chu.
Môi hắn vẫn tái nhợt, nhưng vẫn có thể đùa giỡn với ta: "Chiêu Chiêu, mặt trời đã lên cao rồi."
Tảng đá trong lòng ta đã rơi xuống đất, tinh thần vừa thả lỏng, lập tức có cảm giác chua xót dâng lên trong mắt.
Sở Hành Chu hoảng hốt, đưa một tay chưa bị thương ra: "Chiêu Chiêu, đừng khóc, ta không sao đâu."
Cuộc đấu đá giữa Sở Hành Chu và Thái tử đã đến thời khắc ngàn cân treo sợi tóc.
Thái tử hoang đường, nhưng phe Quốc cữu cây to rễ sâu.
Sở Hành Chu vì để nắm được nhược điểm của Quốc cữu đã liều lĩnh mạo hiểm, nhưng không ngờ rơi vào cạm bẫy, người thân cận c.h.ế.t thương tám chín phần.
Sở Hành Chu dưỡng thương trong biệt viện được hai ngày.
Hắn nói muốn ăn bánh quế hoa.
Ta vui mừng khôn xiết tự mình hái quế hoa cho Sở Hành Chu. Khi bước vào phòng, đột nhiên ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Ta lập tức cảm thấy không ổn.
Trên người Sở hành Chu có vết thương nặng như vậy.
Cửa phòng mở toang, một người toàn thân nồng nặc mùi rượu lao về phía ta, đẩy mạnh ta vào tường.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Ta vừa sợ vừa hoảng, điên cuồng đạp vào người tên nam nhân nọ, nhưng lại bị một cái tát đánh cho choáng váng.
Trời rất tối, không có ánh trăng.
Mùi hương quế hoa bên ngoài cửa sổ từng lớp từng lớp bay vào, bao phủ lấy thân thể tan nát của ta.
Cùng với giấc mơ của ta, tất cả đều vỡ vụn thành bụi.
Ta bị đưa về Đông cung, trở thành công cụ giải tỏa của Thái tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hong-tran-nhu-mong-nguoi-tinh-mong-tan/phan-6.html.]
Hoa quế bên ngoài đẹp biết bao.
Ta thường mơ những giấc mơ rời rạc và vụn vặt.
Trong mơ, mẫu thân ta quay lưng về phía ta, cao ngạo và lạnh nhạt, người quay đầu lại, môi son khẽ mở, người nói ta bẩn thỉu.
Ta khóc đến thở không ra hơi, đưa tay ra, muốn sờ vào vạt áo của người, dốc hết sức lực, nhưng vẫn không chạm được một chút nào.
Một bàn tay thô bạo xé rách y phục của ta, phá vỡ giấc mơ, ta theo phản xạ muốn giơ tay tát, nhưng chưa kịp chạm tới đã bị túm chặt hai tay, kéo đến bên cửa sổ.
Hơi thở nặng nề của Thái tử vang lên bên tai ta, giọng nói của hắn ta như ác quỷ: "Là Thiệu Hoa Công chúa tôn quý nhất phải không? Bản cung muốn cho mọi người xem xem, ngươi cầu hoan như thế nào."
Bên ngoài cửa sổ có cung nhân qua lại, ta tuyệt vọng cười lên.
Thiệu Hoa, Nhan Chiêu.
Ta không kế thừa được phong hoa của Thẩm Ngọc Hoa, cũng chẳng còn thể diện của Nhan Chiêu nữa.
Miệng ta há to, nước mắt hòa cùng gió thổi vào miệng, mang theo vị đắng mà ta khó có thể nuốt trôi.
Chẳng mấy chốc, cung nữ khiêng nước nóng đến. Trong nước, ta thấy bóng mình phản chiếu.
Đôi mắt đỏ ngầu, tóc mai rối bù.
Mấy bà tử to khỏe nhanh chóng cởi xiêm y của ta ra, ném ta vào trong nước. Dòng nước nhanh chóng cuốn trôi đi những vết tích hỗn loạn.
Nhưng không thể gột rửa sạch thân thể ta.
7.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, ta gầy rộc đến mức không thể nhận ra.
Vào đêm trăng tròn, người mang cơm đến là một tỳ nữ lạ mặt. Giống như những người trước đây, nàng ta đặt thức ăn trước mặt ta, nhất định phải nhìn ta ăn hết.
Ta cực kỳ bướng bỉnh, nghiến chặt răng, một miếng cũng không chịu ăn.
Nàng ta bỗng cúi người xuống, nhẹ nhàng đưa cho ta một bọc giấy.
"Thất gia nói, hắn sẽ đến cứu người."
Ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhưng tỳ nữ đã khôi phục dáng vẻ lạnh lùng.
"Trong bọc giấy là thuốc độc mãn tính, gặp nước sẽ tan. Dùng lâu dài có thể khiến người ta c.h.ế.t vì lên cơn đau tim."