Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Hồng Trần Như Mộng, Người Tỉnh Mộng Tan - Phần 9

Cập nhật lúc: 2024-11-02 20:36:17
Lượt xem: 371

Ta làm rơi vỡ chén trà, Hoa Chi vội vàng chạy vào, Khương Y vẫn chưa thỏa mãn: "Nếu ngươi không tin, cứ việc đi hỏi Thất lang."

Nàng ta nói một cách chắc chắn như vậy, thực ra nàng ta không cần phải nói nhiều như thế, gần như trong chớp mắt, ta đã tin lời nàng ta.

Ta biết sẽ có ngày này, chỉ là ta không ngờ nó đến nhanh như vậy.

Những chi tiết ta cố tình bỏ qua, từng cảnh một đan xen hiện lên trước mắt.

Đêm đầu tiên Thái tử đến, từng có người tìm Sở Hành Chu. Người đó ẩn mình trong bóng đêm, giọng nói khàn đặc.

Giọng nói đó, sau này ta đã nghe thấy từ tùy tùng của Thái tử.

Ta vốn tưởng chỉ là giống nhau, nào ngờ tất cả đều là ta tự lừa dối mình.

Giấc mơ ta khó khăn lắm mới duy trì, cuối cùng cũng phải tỉnh giấc.

Năm ấy khi mất mẫu thân, thực ra không phải Sở Hành Chu ngày ngày đến bầu bạn, mà là ta ngày ngày quấn lấy hắn.

Những món đồ chơi nhỏ hắn tặng ta, chẳng qua là do ta mang những thứ mình thích đến trước mặt hắn, cầu xin hắn cùng ta chơi trò gia đình lần này đến lần khác.

Ta luôn nghĩ, hắn ở Bắc Yến quốc một mình, ta cũng một mình, chắc có thể cùng nhau sưởi ấm. Nên sau này hắn đi sứ đến Bắc Yến, ta thật sự đã vọng tưởng, có phải hắn đến đón ta không.

Hắn nói muốn cầu hôn Công chúa, ta vui mừng đến mức quên mất, Nam Thần, không chỉ có một mình hắn là Hoàng tử.

Ngay từ đầu hắn đã biến ta thành quân cờ giành ngôi cho hắn.

Còn ta, cam tâm tình nguyện.

Tất cả mọi thứ, chẳng qua chỉ là một vở kịch do ta tự biên tự diễn.

Người nhập vai, chỉ có một mình ta.

Chất tử Bắc Yến, là nỗi nhục cả đời của hắn.

Và Công chúa Bắc Yến, là công cụ tốt nhất để hắn gột rửa bản thân.

Đối với ta, cái c.h.ế.t không phải điều đau khổ nhất, đau khổ nhất là sống trong bóng dáng của người khác.

Sở Hành Chu quen biết ta nhiều năm như vậy, làm sao hắn lại không biết?

Vậy nên hắn không cho ta chết, bắt ta phải sống tốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hong-tran-nhu-mong-nguoi-tinh-mong-tan/phan-9.html.]

Với thân phận Cố Mẫn Gia.

10.

Sở Hành Chu gần một tháng không đến thăm ta.

Thực ra ta nghĩ, nếu hắn không vạch trần, không biết ta có thể tiếp tục diễn cùng hắn không. Dù sao ta cũng đã diễn nhiều năm như vậy, diễn đến mức ta tưởng hắn thật sự tình sâu nghĩa nặng với ta.

Hắn đã lâu không đến, thứ đến, lại là một đạo thánh chỉ sáng chói.

Ta đã chuyển từ Mẫn gia nương tử thành Hoàng phi của Nam Thần.

Đáng tiếc là không có động phòng hoa chúc, không có mũ phượng xiêm áo đỏ, Chỉ có một chiếc kiệu nhỏ men theo con đường cung đình uốn lượn giam cầm nửa đời sau của ta.

Ta ngồi trong Hoa Dương cung lạnh lẽo vắng vẻ.

Có tiếng sột soạt vang lên, là âm thanh của váy cung trang kéo lê trên mặt đất.

Người đến là Khương Y, giờ phải gọi là Giang Quý phi.

Buổi sáng phong Quý phi, chiều nạp Cố Phi, đương kim thiên tử hôm nay quả là song hỉ lâm môn.

Nàng ta nhìn sắc mặt ta một lúc lâu, khóe miệng hơi nhếch lên: "Hôm nay Hoàng thượng sẽ không đến đâu. Vừa rồi có tin thắng trận, tướng sĩ Nam Thần ta đã c.h.é.m g.i.ế.c được Quân chủ Bắc Yến."

Nàng ta nâng một chén rượu lên: "Không biết muội muội có mừng cho Hoàng thượng không? Hôm nay tam hỷ lâm môn, ta đặc biệt đến chúc mừng tân hôn của muội muội."

Rượu này rất nồng.

Cay đến nỗi nước mắt ta cũng trào ra.

Trong màn nước mắt mơ hồ, ta dường như nhìn thấy một nam nhân cao lớn đặt ta ngồi trên đầu gối, dạy ta đọc sách từng chữ từng chữ một.

Phụ hoàng cũng đã từng thực sự yêu thương ta, bất kể có phải vì mẫu thân của ta hay không.

Sở Hành Chu xuất chinh Bắc Yến, lấy cớ Công chúa hòa thân đã đầu độc Thái tử trước đó.

Tin tức bình định Bắc Yến truyền về, dân chúng Nam Thần ai mà chẳng tán dương Hoàng thượng anh minh.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Hoàng thượng anh minh.

Ta không biết phải đối mặt với hắn thế nào, cũng không biết làm sao đối mặt với trái tim mình.

Loading...