Hợp Hoan Sát - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-03-26 16:17:33
Lượt xem: 519
Đêm nay, cả hai đều uống hơi nhiều. Qua một lúc ta cảm thấy toàn thân nóng ran, không kiềm được mà dựa vào người Cố Triều.
Hắn ôm ta vào phòng, rồi ra lệnh cho tất cả mọi người lui xuống.
"Cố lang."
Ta dựa vào lòng hắn, nhẹ nhàng gọi tên hắn.
Dù biết rõ chúng ta không thể có tương lai, ta vẫn hi vọng khoảng thời gian này có thể kéo dài thêm chút nữa.
"Khuynh Thành, nàng say rồi, nàng đợi chút, ta đi lấy nước mật ong."
Nói xong, hắn nhìn ta với ánh mắt phức tạp, rồi vội vã rời đi.
Chốc lát sau, có người đẩy cửa bước vào. Ta nhắm mắt, cảm nhận người đó đang áp lên người ta, vội vàng cởi bỏ xiêm y. Ngay tức khắc, ý thức trở nên tỉnh táo, ta mở bừng mắt.
Ngay sau đó, ta nhìn thấy khuôn mặt béo phì của Trần Vương.
"Tiểu mỹ nhân, bản vương cuối cùng cũng có được ngươi rồi. Lưu ma ma quả nhiên lừa bản vương, mặt ngươi đúng là không hề bị sao cả?"
Nói xong thì hắn lại định hôn ta. Trời ạ, thật làm người khác buồn nôn quá đi.
Ta vốn định một kiếm kết liễu hắn, nhưng suy nghĩ lại, ta vẫn quyết định cho hắn uống một viên thuốc độc. Loại thuốc độc này có thể khiến người tạo ra ảo giác, nhìn thấy người mà họ mong muốn nhất.
Ta thấy Trần Vương vội vàng cởi bỏ y phục, ôm chăn vừa hôn vừa sờ mó, mặt lộ ra sự mất kiểm soát, biết rằng thuốc đã phát tác. Nửa canh giờ sau, Trần Vương tự mãn rời đi.
Ta âm thầm đi theo sau hắn, nhìn thấy Cố Triều, hắn vẫn giống như đêm ta được hắncứu, từ trong bóng tối hành lang bước ra.
Trạng Nguyên Lang thường ngày kiêu ngạo, lúc này cúi đầu đi bên cạnh Trần Vương, cười híp mắt hỏi: "Vương gia hôm nay đã vừa lòng chưa?"
"Ừ, rất tốt,"
Trần Vương lộ ra vẻ hài lòng, hắn cười ha ha, vỗ nhẹ vai Cố Triều, "Quả nhiên là mỹ nhân độc nhất, không thể so sánh với những mỹ nhân tầm thường. Cố Lang, việc này ngươi đã làm tốt, nếu cố gắng thêm một chút chắc chắn sẽ thăng tiến nhanh chóng, tương lai không thể đoán trước."
"Cô hồn trôi nổi từ chốn sầu lạc, từ đầu đã là hạng người hèn hạ, hôi thối, còn đòi hỏi quý phái! Có thể được Vương gia ngưỡng mộ, chính là phúc khí mà nàng tá đã cầu nguyện trong nhiều kiếp, tiểu sinh cũng chỉ là giúp nàng ta mà thôi."
"Haha, Cố Lang nói đúng lắm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/hop-hoan-sat/chuong-2.html.]
Hai người lại nói chuyện vài câu, Cố Triều nịnh hót dắt Trần Vương đến cửa nhà. Ta nhân cơ hội này trở về phòng nằm xuống. Ta nghĩ, lần này ta đã tìm được người thích hợp nhất cho mình.
Kể từ đêm định mệnh ấy, có lẽ vì mang trong lòng áy náy, Cố Triều đối với ta càng thêm dịu dàng. Ta nhân cơ hội này đề nghị, nói muốn cùng hắn về quê một chuyến.
Hắn nghe vậy thì thoáng chốc do dự.
Dù sao hắn cũng chỉ là một thư sinh nghèo khó, nhờ có ta mà hắn được như ngày nay.
Hiện hắn đang chờ đợi Hoàng đế ban cho chức quan, sao có thể rời đi lúc này được chứ?
Ta thấy hắn như thế thì liền che tay áo khóc nức nở: "Lúc nhà đạo trung lạc, ta đã bị bán vào kỹ viện, từ khi ấy ta đã bị xóa tên khỏi gia phả. Hiện nay được chàng chuộc ra, coi như đã có thân phận trong sạch. Nếu được đến trước phần mộ phụ mẫu dập đầu tạ lỗi, cầu xin họ tha thứ, rồi được ghi tên lại vào gia phả, ta c.h.ế.t cũng nhắm mắt xuôi tay. Từ nay về sau, chàng chính là ân nhân của ta, chỉ cần là điều chàng mong muốn, ta đều sẽ tuân theo.”
Hắn nghe ta nói như vậy thì mặt mày liền trở nên rạng rỡ. Vội vàng hỏi ta: Nàng nói lời này là thật ư?"
Nếu như ta tự nguyện theo hầu vương gia, tự nhiên sẽ tiện lợi hơn nhiều so với việc hạ độc.
Làm sao ta không hiểu được suy nghĩ dơ bẩn này trong lòng hắn chứ?
Ta gật đầu đáp: “Trần vương luôn yêu thích tiếng đàn của ta, vì chàng, ta nguyện ngày ngày đến phủ đệ Vương gia gảy đàn, chỉ mong Vương gia phát hiện ra tài năng phi thường của chàng, giúp chàng toại nguyện."
Cố Chiêu cuối cùng cũng đồng ý với yêu cầu của ta.
Chỉ bởi vì ta lại nói với chắn rằng, trước khi cha mẹ ta qua đời còn để lại chút tài sản nhỏ, sau đó bị người trong tộc chiếm đoạt. Nếu có thân phận Trạng nguyên làm chỗ dựa, nhất định có thể đoạt lại gia sản, khiến cuộc sống của chúng ta càng thêm sung túc.
Vì thế chúng ta định ba ngày sau lên đường.
Đêm trước khi khởi hành, hắn lại lần nữa chuốc ta say khướt, sau đó dẫn Trần Vương vào phòng.
Lần này ta không chỉ hạ cho Trần Vương lượng thuốc ảo giác gấp đôi, mà còn thêm một loại độc dược có thể khiến người ta mơ hồ sau một tháng.
Trần Vương vô cùng hài lòng, liên tục khen ngợi Cố Chiêu.
Còn ta tiếp tục đóng vai nương tử si tình, mong chờ chuyến trở về quê hương lần này.