HƯỚNG TỚI TƯƠNG LAI - C11
Cập nhật lúc: 2024-08-28 20:21:53
Lượt xem: 2,797
12
Đêm đã khuya.
Dù Lâm Hướng Hoan đã nhiều lần tỏ vẻ không muốn rời đi, Ôn Dục vẫn để tài xế đưa cô ta về.
Ngồi một lúc dưới lầu, Ôn Dục lên lầu đến phòng trẻ em của Ôn Nặc.
Ba ngày trước, hắn còn tranh cãi với Hứa Diệp trong căn phòng này.
Bây giờ, Hứa Diệp đã qua đời.
Hắn đi đến bên giường, không thấy Ôn Nặc đâu.
Gọi bảo mẫu đến hỏi mới biết Ôn Nặc kiên quyết không chịu ngủ trong căn phòng này nữa.
"Ôn Nặc nghĩ rằng mình đã nói xấu phu nhân trong phòng này nên đã khiến phu nhân đau lòng."
Bảo mẫu nhỏ giọng nói: "Ôn Nặc đã đi ngủ ở phòng phu nhân rồi."
Ôn Dục lại đi đến phòng của Hứa Diệp.
Hắn chưa bao giờ để ý đến căn phòng của Hứa Diệp.
Hiện tại là ban đêm, đèn đã tắt.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Rõ ràng rất tối tăm, nhưng hắn lại nhìn rõ mọi thứ, chiếc cốc trên tủ đầu giường, ngăn kéo chưa đóng chặt, dây buộc tóc rơi trên bậu cửa sổ.
Mọi thứ vẫn còn đây. Hứa Diệp sao có thể nhẫn tâm rời bỏ thế giới này như vậy? Sao cô có thể?
Ôn Dục muốn tức giận, muốn đập phá mọi thứ, muốn trút giận sự hoảng loạn và lạc lõng trong lòng.
Nhưng cuối cùng, hắn chỉ đi đến bên giường nhìn Ôn Nặc đang ngủ, nhẹ nhàng hôn lên má thằng bé, rồi đắp lại chăn cho đàng hoàng.
Là hắn không xứng.
Là hắn tự làm tự chịu, không vượt qua được rào cản trong lòng mình.
Ôn Dục không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận.
Hắn yêu Hứa Diệp.
Thực ra Ôn Dục mới là người sợ hãi, sợ rằng sau khi Hứa Diệp không còn bị hạn chế bởi hệ thống cốt truyện, cô ấy sẽ rời bỏ hắn.
Vậy nên hắn quyết định rời đi trước. Hắn muốn xem thái độ của Hứa Diệp.
*dcm thử thử cl, tình yêu không phải là phép thử, nếu đã thử rồi thì sớm muộn gì cũng sẽ mất.
Nhưng hắn không ngờ, Hứa Diệp thật sự không để tâm đến hắn, đồng ý ly hôn ngay lập tức.
Ôn Dục cắn răng, tuyên bố tin tức tái hôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/huong-toi-tuong-lai/c11.html.]
Hứa Diệp thật sự còn dám đến tham dự đám cưới của hắn.
Ôn Dục tức giận.
Rồi hắn nắm tay Lâm Hướng Hoan, ôm eo cô ta—
Hắn…hắn đã hôn Lâm Hướng Hoan, còn nhận cô ta làm vợ, thề sẽ bảo vệ Lâm Hướng Hoan suốt đời.
Ôn Dục luôn biết rằng Hứa Diệp đang nhìn hắn, nhìn hắn chằm chằm.
Hắn còn tự đắc diễn xuất của bản thân. Cho đến khi, sắc mặt của Hứa Diệp bắt đầu tái nhợt, ánh mắt rời rạc. Khoảnh khắc đó, Ôn Dục đã biết mình sai, sai một cách trầm trọng.
Nhưng lòng tự trọng không cho phép hắn xuống nước trước.
Hắn biết, Hứa Diệp không thể nào đi trộm viên kim cương hồng đó.
Nhưng hắn không thể tiếp tục đứng trên sân khấu được nữa, thế là hắn theo đà bước xuống.
Ban đầu, hắn chỉ muốn ép Hứa Diệp nói ra suy nghĩ trong lòng, để hắn có thể mượn đà xuống dốc, kết thúc đám cưới hoang đường này.
Nhưng, hắn lại sai lầm thêm một lần nữa, dùng cách không nên nhất để ép Hứa Diệp.
Hứa Diệp bị hắn hại ch.
Hết lần này đến lần khác thăm dò, tổn thương, cuối cùng đưa đến một kết cục không thể cứu vãn.
Ôn Dục rất hối hận, hối hận đến phát điên!
Không ai có thể lắng nghe lời sám hối của hắn, cũng không ai có thể tha thứ cho hắn.
Ôn Dục đứng bên cửa sổ kính của phòng Hứa Diệp, nhìn ra bên ngoài. Từ góc này, có thể nhìn thấy cổng lớn, khu vườn và hồ cá.
Hứa Diệp đã đặt một chiếc ghế tựa cạnh cửa sổ. Ôn Dục nằm lên đó. Quả thực rất thoải mái!
Nhưng hắn không cảm nhận được niềm vui trong đó. Cảnh sắc tầm thường, chẳng có gì đẹp đẽ.
Hơn nữa, hướng của ghế tựa không quay về phía khu vườn, cũng không nhìn ra hồ cá.
Mà lại quay về phía cổng lớn.
Cổng lớn có gì đáng xem?
Ôn Dục chậm rãi đung đưa ghế tựa.
Cổng lớn……
Có thể nhìn thấy gì ở đó nhỉ…
Có thể…….
Nhìn thấy hắn trở về nhà…