Kẻ Điên Và Thế Thân - Chương 1,2,3,4
Cập nhật lúc: 2024-07-11 19:05:40
Lượt xem: 484
1
Bữa tiệc rượu hôm nay, vốn dĩ không liên quan gì đến tôi.
Triệu Hãn Thư gọi điện, nhất quyết bảo tôi đi.
Đến nơi mới biết, là Hà Yến Nhiễm muốn tôi đến.
Khi tôi bước vào phòng, cô ta đang chơi trò chơi với Triệu Hãn Thư. Cái gọi là trò chơi, chính là hai người cùng ăn một que thịt khô cay, cuối cùng chạm môi nhau.
“Hôn rồi, hôn rồi, Tổng giám đốc Triệu, anh phải chịu trách nhiệm với Yến Nhiễm của chúng tôi đấy.”
“Trai tài gái sắc, tôi đẩy thuyền cặp đôi này rồi.”
Những người có mặt đều là bạn của Hà Yến Nhiễm, chỉ nói những điều cô ta thích nghe.
Mọi người ồn ào một lúc, mới nhìn thấy tôi đứng ở cửa.
“Tổng giám đốc Triệu, vị này là?”
Triệu Hãn Thư nhìn về phía tôi, nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
“Em gái nhà hàng xóm.”
Tôi nắm chặt vạt áo, không phản bác.
Tôi không phải em gái nào cả.
Tôi là vị hôn thê của anh ta.
2
Hà Yến Nhiễm đẩy ly rượu về phía tôi.
Tháng Năm Đổi Dời
Tôi từ chối khéo: “Xin lỗi, tôi dị ứng với rượu.”
Cô ta “à” một tiếng: “Tống Hiến Âm, có phải cô khinh thường chúng tôi, nên mới không muốn uống?”
“Không phải, tôi thật sự...”
Cô ta ngắt lời: “Cô muốn lật lại vụ án cho bố cô, vừa hay những người ở đây đều là người có m.á.u mặt ở thành phố A, cô không uống thì lấy đâu ra cơ hội?”
Cô ta nói rất chân thành, như thể thật lòng tốt cho tôi.
Nhưng trong ly của cô ta, rõ ràng là coca.
“Cô đừng nhìn tôi, tôi không giống cô, Hãn Thư không cho tôi uống rượu.”
Tôi cầu cứu nhìn về phía Triệu Hãn Thư, anh ta biết tôi thật sự bị dị ứng với rượu.
Thế nhưng anh ta chẳng nói năng gì.
Chẳng lẽ, những người này thật sự có cách cứu bố tôi?
Tôi cắn răng, cầm ly rượu lên uống cạn một hơi.
Một khi đã bắt đầu, tôi liền trở thành con cừu non chờ bị làm thịt.
Những người đó một ly tiếp một ly đến chuốc rượu tôi, còn cười lớn nói: “Nhìn xem, không phải là uống được sao.”
Triệu Hãn Thư nhíu đôi mày thanh tú, nhìn sang.
Tôi cứ tưởng anh ta sẽ ngăn cản, nhưng anh ta không.
Rượu làm dạ dày tôi đau rát, những tiếng cười nhạo xung quanh dần dần mờ đi.
Trước khi ngã xuống bất tỉnh, tôi chỉ nghe thấy giọng nói nũng nịu của Hà Yến Nhiễm.
“Hãn Thư, anh xem cô ta kìa, lại giả vờ rồi.”
3
Tôi được đưa đến bệnh viện rửa ruột. Lúc tỉnh lại, bên cạnh chỉ có mỗi trợ lý của Triệu Hãn Thư.
Trợ lý nhỏ thở phào nhẹ nhõm: “Tạ ơn trời đất, cuối cùng chị cũng tỉnh. Bác sĩ nói, nếu muộn hơn chút nữa thì không kịp rồi.”
“Triệu Hãn Thư đâu?”
“Ừm, Tổng giám đốc Triệu anh ấy, anh ấy vừa mới ở đây, chỉ là...”
“Nói thật đi.”
“Chỉ là, một cuộc gọi của chị Yến Nhiễm đã gọi anh ấy đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ke-dien-va-the-than/chuong-1234.html.]
Tôi chẳng hề ngạc nhiên.
Trợ lý nhỏ sợ tôi tức giận, bèn giải thích: “Chị Âm Âm, Tổng giám đốc Triệu vẫn rất quan tâm chị, cả đêm qua anh ấy túc trực bên giường bệnh, mắt cũng đỏ hoe, sự quan tâm của anh ấy dành cho chị tuyệt đối không thể giả được.”
“Ồ.”
“Khụ khụ, thật ra Tổng giám đốc Triệu cũng rất khó xử, dù sao thân phận của chị Yến Nhiễm cũng...”
Hà Yến Nhiễm, là con gái của chủ tịch công ty mà Triệu Hãn Thư đang làm việc.
Trước đây tôi không hiểu, tại sao Triệu Hãn Thư lại thăng chức nhanh như vậy.
Sau khi gặp Hà Yến Nhiễm, mọi thứ đều rõ ràng.
4
Tôi và Triệu Hãn Thư cùng đến từ một thị trấn nhỏ.
Hai mươi mấy năm thanh mai trúc mã, mối quan hệ giữa hai nhà tốt đến mức như muốn mặc chung một chiếc quần.
Khi còn thuở bé, bố mẹ hai bên đã định chuyện hôn nhân.
Vào lúc Triệu Hãn Thư học cấp ba, nhà anh ta trúng số, phất lên chút đỉnh, cả nhà liền chuyển lên thành phố.
Sau đó anh ta cũng rất cố gắng, thi đỗ vào một trường đại học hàng đầu ở thành phố A.
Triệu Hãn Thư lớn hơn tôi vài tuổi.
Sau khi tốt nghiệp từ trường danh tiếng, anh ta vào làm ở một công ty có đãi ngộ tốt, rất được trọng dụng.
Ban đầu, anh ta còn nhắn tin WeChat cho tôi và gửi đồ ăn vặt.
Về sau, chúng tôi liên lạc ngày càng ít. Anh ta nói mình bận, bận đến mức không có thời gian trả lời một tin nhắn của tôi.
Ba tháng trước, nhà tôi xảy ra biến cố lớn.
Bố tôi được điều chuyển đến một vị trí mới, chưa qua thời gian thử việc thì công trình xảy ra sự cố.
Trách nhiệm sụp đổ đổ hết lên đầu ông.
Người sáng suốt đều biết, ông chỉ là con dê tế thần.
Mẹ tôi bán nhà, còn lấy hết tiền tiết kiệm trong nhà, chạy đôn chạy đáo nhờ vả quan hệ. Nhưng cuối cùng, tiền tiết kiệm trôi sông trôi biển, chẳng có ích gì.
Bà lo lắng đến mức đột quỵ não, nhập viện ngay trong ngày đã qua đời.
Từ đó, trọng trách kêu oan cho bố đè nặng lên vai tôi.
Tôi đến thành phố A tìm Triệu Hãn Thư.
Trước đây nhà anh ta nghèo đến mức không có gì để ăn, là bố mẹ tôi mua lương thực, nuôi anh ta ăn học.
Tôi nghĩ anh ta nhất định sẽ giúp tôi.
Nhưng thực tế đã giáng cho tôi một đòn nặng nề.
Lần đầu tiên gặp lại tại nhà anh ta, tôi bắt gặp anh ta và một người phụ nữ lạ mặt nằm trên cùng một chiếc giường.
Đó chính là Hà Yến Nhiễm.
Khi ấy, Triệu Hãn Thư giải thích như sau:
“Anh uống say, ngã đầu xuống ngủ ngay, không có gì xảy ra đâu.”
Tôi nói: “Đã nằm chung giường rồi, còn gọi là không có gì xảy ra sao?”
Triệu Hãn Thư thản nhiên nói:
“Trưởng thành hết rồi, đừng so đo tính toán quá. Âm Âm, em nên học hỏi Yến Nhiễm, trải qua nhiều cảnh đời hơn, sẽ không còn trẻ con như vậy nữa.”
Đây vẫn là Triệu Hãn Thư mà tôi từng biết sao?
Người anh hàng xóm cười lên dịu dàng như gió xuân năm nào giờ đã đi đâu rồi?
Hà Yến Nhiễm rất hống hách, lấy việc bắt nạt tôi làm niềm vui.
Triệu Hãn Thư dung túng cô ta, gần như đến mức vô pháp vô thiên.
Anh ta luôn nói: “Âm Âm, em nhường cô ấy đi, cô ấy từ nhỏ chưa từng chịu khổ.”
Được, tôi nhường.
Tôi có thể nuốt xuống nỗi uất ức, cũng có thể rút lui khỏi mối tình này.
Đều không sao cả, chỉ cần có thể cứu được bố tôi.