KẾ HOẠCH BÁO THÙ - 5
Cập nhật lúc: 2024-10-28 12:26:52
Lượt xem: 671
6
Ra khỏi bệnh viện, bầu không khí có chút tế nhị. Tôi có thể cảm thấy rằng Ninh Ninh đang liên tục nhìn tôi. Cô ấy dường như đang nghĩ, làm sao một cô gái bình thường như tôi lại có thể được Diệp Cảnh Hòa coi là ngoại lệ.
Ngày mai là ngày nghỉ lễ Quốc khánh, bạn cùng phòng gọi điện nói ba người bọn họ về quê. Tôi giả vờ vô tình bật loa ngoài để ba người kia có thể nghe thấy.
Diệp Cảnh Hòa định chở tôi quay lại trường học, nhưng khi hắn nghe thấy điều đó, hắn đã đưa tôi đi thẳng về nhà mình.
"Trần Ngư, mẹ của cô ở đâu, bà ấy không thể chăm sóc cô sao? Nghe nói cô là người ở quê." Ninh Ninh tò mò hỏi tôi.
Tôi đang đau bụng dữ dội, nghe Ninh Ninh nói xong, tôi không nói nữa, giả vờ ngủ.
Tần Dự lẩm bẩm nói: "Nói như vậy, lễ tốt nghiệp cấp ba của Trần Ngư, cô ấy là học sinh tốt nghiệp xuất sắc, mẹ cô ấy cũng không tham dự."
Khi chúng tôi đến chỗ của Diệp Cảnh Hòa, anh ta đánh thức tôi dậy.
Ninh Ninh đẩy Tần Dự một cái, cười nói: "Đồ ngốc, mau ôm cô ấy đi, bạn gái của anh, sao lại để người khác chăm sóc?"
Tần Dự gãi đầu, chủ động ôm tôi.
Đây là liên hệ thân mật đầu tiên của chúng tôi. Tôi dựa vào lòng anh ta, có thể nhìn thấy tai Tần Dự dần đỏ lên.
Giọng Tần Dự trầm xuống khi nói chuyện với tôi, như thể đang dỗ dành tôi: "Kỳ nghỉ này, chúng ta hãy ở căn hộ của Diệp Cảnh Hòa, em đừng đi ra ngoài, anh ở đây chăm sóc em."
Cửa thang máy mở ra, Diệp Cảnh Hòa đi vào trước. Hắn có vẻ hơi cáu kỉnh và nhấn nút thang máy một cách nặng nề.
Về đến nhà, Ninh Ninh khó khăn nói: "Em không quen ở chung phòng với người khác."
Ngôi nhà này chỉ có ba phòng.
Ninh Ninh lại nhìn Tần Dự, nói đùa: "Tiểu Tần Tử, dù sao hai người cũng là người yêu của nhau, vậy ngủ chung một phòng đi."
Tần Dự liếc nhìn tôi thật nhanh. Tôi đỏ mặt nói: "Được, Tần Dự, anh có thể cho em ngủ một lát được không? Em rất khó chịu."
Tần Dự nhanh chóng bế tôi về phòng.
Sau khi vào phòng, tôi chủ động nói: "Em có thể ngủ dưới đất, Tần Dự, anh yên tâm, em biết chúng ta chỉ là vì Ninh Ninh mà thôi. Sau này anh theo đuổi được cô ấy, chúng ta sẽ nói rõ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ke-hoach-bao-thu/5.html.]
“Không cần nhắc đi nhắc lại chuyện chỉ là đang đóng kịch.” Tần Dự để tôi ngủ trên giường, đắp chăn cho tôi, “Em ngủ trước đi, anh lấy đồ ăn cho em."
Tần Dự đứng dậy rời đi, tôi theo bản năng nắm lấy tay anh ta. Tôi năn nỉ nói: “Tần Dự, anh ở đây chờ em ngủ có được không?”
Lỗ tai Tần Dự lại đỏ lên, ậm ừ ngồi xuống bên giường.
Tôi nắm tay anh ta giả vờ ngủ. Tần Dự không rời đi, lại còn để cho tôi nắm tay.
Còn tôi, giả vờ nói chuyện trong mơ, ứa nước mắt nói: “Tần Dự, em rất thích anh, nhưng em biết người anh thích là Ninh Ninh, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, em có thể làm bất cứ điều gì vì anh.”
Tôi lật người, gối lên đùi Tần Dự, ôm chặt eo anh ta.
Tôi cảm thấy cả người Tần Dự cứng đờ, anh ta đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt tôi, thấp giọng thì thầm: “Trần Ngư, anh thấy bối rối quá, rõ ràng là anh thích Ninh Ninh, nhưng sao anh nhìn thấy em bị bệnh, thấy em khóc, lại đau lòng muốn c..hết."
“Bởi vì cậu xem nhẹ cô ấy.” Diệp Cảnh Hòa lên tiếng, hắn đi tới, nhét tôi vào trong chăn, cười khẩy nói: “Tần Dự, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”
Tần Dự dường như bị kích thích, nói năng tuỳ ý: "Diệp Cảnh Hòa, đừng nghĩ rằng tôi không nhìn thấy, cậu có cảm tình với Trần Ngư. Cậu không biết xấu hổ, lại thèm muốn bạn gái của bạn bạn mình!"
Khi nghe thấy tiếng đóng cửa, tôi từ từ mở mắt ra.
Quay đầu lại, thấy trên tủ đầu giường có thuốc giảm đau và băng vệ sinh, có lẽ là Diệp Cảnh Hòa mang vào.
Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu của Ninh Ninh: "Đừng đánh nữa! Làm ơn đừng đánh nữa!"
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve chiếc vòng bạc cũ kỹ trên cổ tay, thầm nghĩ, Ninh Ninh, lúc g..iết mẹ tôi hình như cô không khóc nhiều như vậy.
Tần Dự nói đã lâu không gặp mẹ tôi. Bởi vì mẹ tôi đã qua đời sau một tai nạn xe hơi cách đây một năm.
Hung thủ là Ninh Ninh. Cô gái trẻ này đ.â.m phải ai đó và bay ra nước ngoài như không có chuyện gì xảy ra.
Lúc ấy Tần Dự chửi bới với tôi, anh ta nói: "Ninh Ninh thật xui xẻo, lái xe khi say rượu, không cẩn thận đ.â.m phải một người phụ nữ, vốn tưởng rằng chỉ bồi thường chút tiền thì thôi, không ngờ người phụ nữ đó không cứu được, đã tử vong. Phiền đến c..hết, nghe nói bà ta là một bảo mẫu. Hại Ninh Ninh phải trốn ra nước ngoài, nếu không phải nhà họ Diệp ra mặt giải quyết chuyện này, còn không biết loạn thành cái gì."
Nói xong, anh ta nhìn tôi như thể vừa mới nhận ra: "Ồ, thật xin lỗi. Trần Ngư, mẹ em cũng là bảo mẫu, anh không có ý coi thường dì, anh chỉ nghĩ vậy thôi. Ninh Ninh chỉ là bất cẩn, làm ầm lên như vậy thật phiền phức.”
Lúc đó lúc là tròn ba tháng mẹ tôi mất.