Kế Hoạch Cải Tạo Bá Tổng - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-08-06 19:36:04
Lượt xem: 314
07
Ăn xong dọn dẹp xong tôi định về, trước khi đi, tổng tài lại tặng tôi món quà tôi thích nhất - một tấm thẻ ngân hàng.
Tôi đón nhận bằng cả hai tay, mặt mày rạng rỡ chẳng giấu nổi niềm vui.
"Lâm Sơ Đồng, nhớ biết chỗ đứng của mình, đừng có mê tôi."
Tôi: Hả?
"Người phụ nữ của thiếu gia là Khang Dữ Ninh."
Thật là... đột ngột.
"Vâng, tôi hiểu rồi ạ!"
Dù sao được anh ta thích cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Tôi cầm thẻ đeo túi vui vẻ rời đi, khi đóng cửa tôi nhìn về phía Ngôn Triệt cô đơn trong biệt thự, thoáng thấy anh ta có vẻ không vui.
Thôi kệ, dù sao tôi cũng tan ca rồi!
Tôi ngây thơ tưởng rằng vượt qua dạ hội suôn sẻ thì sẽ được yên ổn một thời gian, sự thật chứng minh - tôi quả thật là ngây thơ.
Sáng hôm sau, tôi đã bị Ngôn Triệt gọi đến nhà anh ta.
"Cô không phải nói Khương Dữ Ninh sẽ tự đến tìm tôi sao?"
Tôi: ... Là tôi chưa tỉnh ngủ hay anh chưa tỉnh đây?
Anh ta nhìn ánh mắt ngơ ngác của tôi, sốt ruột nhắc: "Lọ Lem."
Tôi: ...
Giờ làm sao đây, anh ta thực sự tin luôn rồi!
"Sếp, Khương Dữ Ninh là người rất tích cực và tiến thủ."
"Nên...?"
"Nên, người xuất sắc sẽ bị người xuất sắc thu hút."
"Hả?"
Một giờ sau, Ngôn Triệt và tôi ngồi trong lớp học.
"Tại sao thiếu gia phải đi học cùng cô chứ?"
Bởi vì tôi đã bỏ lỡ khá nhiều giờ học để cải tạo tổng tài, nếu còn bỏ thêm nữa thì tôi sẽ trượt môn mất.
Trời ơi, ở thế giới thực tôi đã tốt nghiệp thạc sĩ rồi, vậy mà giờ lại phải học lại năm hai đại học.
Nỗi buồn của tôi thật lớn làm sao.
"Đây không phải đi học cùng tôi, mà là nâng cao bản thân ngài!" Tôi ghé sát vào anh ta, thì thầm, "Tiết học này, Khương Dữ Ninh cũng chọn đấy."
Nhưng Ngôn Triệt lại đỏ mặt một cách đáng ngờ, anh ta ngồi thẳng người, lạnh lùng nói: "Nói đàng hoàng đi, tránh xa tôi ra!"
Tôi: ...
Được rồi, anh là sếp, anh nói gì thì nghe vậy.
Im lặng một lúc, Ngôn Triệt đột nhiên hỏi: "Khương Dữ Ninh đâu?"
"Cô ấy đã kết thúc môn học rồi."
"Lâm Sơ Đồng!"
Tôi nghe thấy tiếng nghiến răng.
"Tuy cô ấy đã học xong, nhưng đây là môn học cô ấy thích mà, tôi nghe nói cô ấy đạt điểm xuất sắc môn này đấy!"
Thấy vẻ mặt Ngôn Triệt hơi dịu đi, tôi tiếp tục thuyết phục, "Yêu một người thì phải hiểu mọi thứ về người đó, kể cả môn học cô ấy thích, như vậy các ngài mới có đề tài để nói chuyện chung."
Ngôn Triệt nửa tin nửa ngờ, nghe giáo sư thao thao bất tuyệt trên lớp, cuối cùng đặt ra câu hỏi cốt lõi: "Cô chắc chắn cô ấy thích cái này chứ?"
Thật ra, tôi học luật.
Tiết học này nói về quyền lợi phụ nữ, quan hệ gia đình, lúc này đang giảng đến - h.i.ế.p dâm trong hôn nhân.
Rất phù hợp với Ngôn Triệt nhỉ.
Tôi bình tĩnh nói: "Con gái ai cũng thích hiểu rõ quyền lợi hợp pháp của mình, có lợi cho việc xây dựng gia đình hạnh phúc trong tương lai."
Nhớ đến những cảnh hạn chế trong tiểu thuyết, tôi hạ giọng nói: "Sau này ngài sẽ không làm chuyện đó chứ!"
"Đương nhiên là không!"
Ngôn Triệt thấy ánh mắt nghi ngờ của tôi, nghiêm túc nói: "Thiếu gia... tôi không phải loại người đó!"
Không phải thì thôi, mặt đỏ lên làm gì.
"Bạn sinh viên này có vẻ rất có cảm nhận về chủ đề này nhỉ!" Ngôn Triệt nóng nảy không kiểm soát được âm lượng, thành công thu hút sự chú ý của giáo sư, "Bạn hãy chia sẻ cảm nhận học tập của mình đi."
Tôi cố gắng kìm nén khuôn mặt cười phá lên, chắp tay lại, nói giọng nũng nịu: "Ngôn thiếu, cố lên nhé!"
Ngôn Triệt đành phải đứng dậy, mặt mày khó chịu bày tỏ phải tôn trọng phụ nữ, yêu thương vợ.
Tôi nhìn Ngôn Triệt bị bắt ép mà khẽ mỉm cười.
Tuy không biết có tác dụng hay không, nhưng nếu vẫn tiến triển đến bước đó trong cốt truyện, hy vọng Ngôn Triệt có thể nhớ lại những lời đã nói hôm nay.
"Đừng nhìn thiếu gia bằng ánh mắt nhem nhuốc đó!"
"Ờ..."
Tôi quay đầu lại ngoan ngoãn nghe giảng, chăm chú ghi chép.
"Thôi được, tôi biết tôi rất đẹp trai, hôm nay cho phép cô nhìn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ke-hoach-cai-tao-ba-tong/chuong-4.html.]
Tôi: ...
Đúng là một tổng tài thất thường.
08
Việc cải tạo tổng tài vẫn đang tiếp tục, nhân lúc Ngôn Triệt vừa được "tẩy não" bởi luật pháp, tôi quyết định thực hiện thêm một số thay đổi.
Tôi dẫn anh ta đến bệnh viện phụ sản, chỉ vào một phòng đầy phụ nữ trung niên, khuyến khích: "Tổng tài thân yêu, nào, hãy giúp đỡ họ đi."
Ngôn Triệt: "Hả?"
Tôi, bậc thầy tẩy não lại xuất hiện.
"Họ, đều là những người phụ nữ đang vật lộn trong cuộc sống gia đình, họ là vợ, là con gái, là mẹ, nhưng lại không phải là chính mình. Họ rõ ràng là một nửa của thế giới, anh nhìn xem họ đều bị bệnh cả, họ thật đáng thương..."
Cuối cùng, dưới sự thúc giục của tôi, tổng tài Ngôn vung tay một cái, trực tiếp miễn phí viện phí cho họ.
Là một tay sai đạt chuẩn, điều tôi có thể làm chỉ là vỗ tay điên cuồng, tán thưởng và gửi ánh mắt long lanh ngưỡng mộ.
Ngôn Triệt được tôi khen đến mức ngượng ngùng.
"Được rồi, tiền tiêu vặt hôm nay đều cho họ hết rồi, cô không có nữa đâu."
Tôi: ... Đột ngột quá.
Thôi được, tôi cũng chỉ buồn có ba giây.
Để cảm ơn sự hào phóng của sếp, tôi nấu cho anh ta một bữa tiệc thịnh soạn, phát huy hết tiềm năng của những nguyên liệu cao cấp nhà tổng tài.
Ở một góc tôi không nhìn thấy, Ngôn Triệt nhìn bóng lưng tôi cười thầm.
Trên bàn ăn, tôi không nhịn được hỏi: "Mỗi lần đến đều chỉ có một mình anh, đầu bếp, người giúp việc và người làm vườn nhà anh đâu?"
"Đi rồi."
"Hả?"
"Ông ấy không thích có người ngoài trong nhà, tôi cũng không thích, nên... tôi vừa về, họ liền đi ngay."
"Ông ấy là?"
"Bố tôi."
"Vậy... mẹ anh đâu?"
Ngôn Triệt ngập ngừng một lát rồi mới thờ ơ đáp: "Chết rồi."
"Xin lỗi."
"Chẳng liên quan gì tới cô đâu."
Tôi cười gượng, còn Ngôn Triệt chẳng có phản ứng gì.
Dù thường ngày tôi có tài ăn nói hoa mỹ để nhồi sọ anh ta, lúc này cũng chẳng biết nói gì.
Hai đứa ngồi đối diện ăn trong im lặng, chỉ có tiếng bát đũa chạm vào nhau.
"Tôi ăn xong rồi, cô ăn xong thì về nghỉ đi, không cần dọn dẹp đâu, sáng mai sẽ có dì đến quét dọn."
"Tôi..."
Chưa kịp nói hết câu, tên đại gia đã bỏ lại cho tôi một cái bóng lưng kiêu ngạo rồi rời đi.
Tôi thở dài tiếc nuối, mình lại quên mất cốt truyện, còn đi hỏi về mẹ anh ta...
Thực ra Ngôn Triệt cũng đâu phải lúc nào cũng thế này.
Trong tiểu thuyết gốc có đề cập đến thân thế của Ngôn Triệt, bố anh ta là một đại gia chính hiệu, đối với mẹ anh ta cũng thuộc kiểu "cưỡng đoạt cướp lấy", kết quả khiến mẹ Ngôn Triệt mắc chứng trầm cảm nặng, sinh anh ta không lâu thì uống thuốc ngủ tự tử.
Bố Ngôn Triệt yêu mẹ anh ta một cách ám ảnh, cho rằng chính anh ta đã hại c.h.ế.t mẹ; vì vậy rất ghét bỏ anh ta, ngoài việc cho anh ta rất nhiều tiền, lại keo kiệt không cho anh ta chút tình yêu nào.
Ngôn Triệt biết được từ người xung quanh rằng bố mình là một "tổng tài bá đạo" điển hình, nên anh ta cố gắng bắt chước làm đại gia, hy vọng có thể nhận được sự chú ý của cha.
Tuy động cơ khá đáng thương, nhưng rõ ràng anh ta đã đi sai đường.
Trong tiểu thuyết, có lẽ anh ta đã trở thành giống như cha mình, nhưng cũng trở thành kiểu người mà mẹ anh ta ghét cay ghét đắng nhất.
Tôi nhìn phần cơm còn lại hơn nửa bát trong bát Ngôn Triệt, hơi cảm thấy có lỗi.
Thằng nhóc này, dạo này vẫn đang tập gym kiểm soát ăn uống à.
Tôi múc thêm ít súp giăm bông bào ngư, mang lên phòng làm việc trên lầu.
Tôi đẩy cửa vào, nhưng anh ta không có ở đó.
Chẳng lẽ ở phòng ngủ?
Tôi vừa định rời đi, nhưng lại bị bức ảnh trên bàn thu hút sự chú ý.
Người phụ nữ trong ảnh xinh đẹp xanh xao, nụ cười chất chứa đầy cay đắng.
Khoảnh khắc đó, tôi dường như hiểu được tại sao Ngôn Triệt lại phải lòng Khương Dữ Ninh ngay từ cái nhìn đầu tiên.
"Cô đang làm gì vậy?"
"Thấy anh ăn không nhiều nên mang cho anh ít súp."
Ngôn Triệt nhận lấy bát súp, múc đi múc lại mãi mà vẫn chưa uống.
Một lúc lâu sau, anh ta nhìn người phụ nữ trong ảnh, bình thản nói: "Nếu bà ấy còn sống, liệu có nấu súp cho tôi không?"
Tôi vừa mở miệng, đã bị anh ta ngắt lời.
"Cô đi đi."
Ngôn Triệt lại rời đi, lần này bóng lưng chỉ còn lại nỗi cô đơn.