Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kế mẫu độc ác - Chương 10.2 + 11

Cập nhật lúc: 2024-06-20 09:51:52
Lượt xem: 3,941

"Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ ủy khuất và đáng thương bị người ta chỉ trích của Tiết Thừa Ý, tim ta liền như bị kim đâm."

 

"Là các người khiến cho mẹ con ta phải xa cách. Là Tiết Nam Phong ngươi lừa gạt ta sinh thêm một đứa nhỏ. Như vậy có thể khiến ta vui vẻ."

 

"Thế nhưng không có, ta sẽ không bao giờ có con nữa. Ý nhi của ta, các ngươi trả lại cho ta, có được hay không."

 

Tiết Thừa Ý là đứa con duy nhất của nàng ta, vậy mà lại gọi người mà nàng ta chán ghét nhất là mẫu thân, nàng ta sao có thể không hận.

 

Sự căm hận và oán giận của nàng ta, giày vò Tiết Nam Phong sâu sắc, mà sự sa sút và chán nản của Tiết Nam Phong cũng xé nát Tiết mẫu.

 

"Con trai tin tưởng mẫu thân như vậy, mới bằng lòng giao con ruột cho mẫu thân, sao người có thể để nó rơi vào kết cục như vậy?"

 

"Mẫu thân thật sự khiến con trai thất vọng!"

 

Bị gia tộc Tiết gia bức bách, lại bị con trai ruột trách móc, bà ta trong ngoài không phải người, chỉ có thể nuốt giận vào bụng.

 

Như vậy, Tiết mẫu sau khi trở về phủ giống như bị rút hết linh khí, nằm trên giường, ánh mắt bắt đầu đờ đẫn.

 

Thế nhưng Tiết Thừa Ý lại hận bà ta.

 

Hận bà ta luôn miệng nói yêu thương mình, lại ở thời điểm hắn ta khó khăn nhất, đau khổ nhất, cần người an ủi nhất, vứt bỏ hắn ta.

 

Tiết mẫu luôn miệng nói muốn cháu trai ở bên hầu hạ, nhưng câu trả lời của Tiết Thừa Ý giống như một chậu nước lạnh:

 

"Tổ mẫu hồ đồ, Ý nhi hiện tại bài vở đã rớt xuống rất nhiều, sao có thể lãng phí thời gian vào những chuyện không quan trọng này."

 

Bà ta bị nghẹn đến mức khó chịu, chỉ có thể nhắm chặt hai mắt, phất tay đuổi người đi.

 

Cuối cùng người hầu hạ bên giường bà ta, lại là Tiết Tri Viễn mà bà ta chưa bao giờ để vào mắt.

 

Hắn dịu dàng tỉ mỉ, chu đáo săn sóc, cho dù là bà tử biết rõ hắn và Tiết gia không có quan hệ gì, cũng nhịn không được khen hắn một câu hiếu thuận.

 

"Con hoang do hạ nhân sinh ra, cũng chưa chắc bản tính đã tốt đẹp gì, chỉ là gia phong Lục gia tốt, Tĩnh Uyển biết dạy con mà thôi."

 

"Haiz, so với Tĩnh Uyển... Người kia... Không nói cũng được."

 

Tiết mẫu hối hận biết bao nhiêu, không nên nhất thời mềm lòng, cứu nữ nhi tội thần của bằng hữu khuê phòng kia.

 

Càng hối hận chính là không nên mang nàng ta về Tiết gia, để nàng ta câu đi hồn phách của con trai ngoan ngoãn của bà ta, ngay cả Hầu gia cũng không làm, cứ phải cùng nàng ta về vườn ở ẩn đời đời kiếp kiếp bên nhau.

 

May mà bà ta rốt cuộc cũng sáng suốt một lần, cưới nữ nhi Lục gia mà lão thái gia đã đính ước cho con trai trưởng đã mất về.

 

Phủ Hầu lớn như vậy, không mong nữ nhi Lục gia và sự giúp đỡ của Lục gia, bà ta còn có thể chỉ mong vào ai!

 

11

 

Cơ thể Tiết mẫu hơi khỏe một chút, ta liền đề nghị cùng bà ta đến chùa Hộ Quốc cầu phúc, giúp bà ta tiêu tai giải nạn.

 

Bà ta rốt cuộc vẫn đau lòng đứa cháu trai đã chế.t kia, muốn thắp cho nó một ngọn đèn Trường Sinh, vì vậy liền đồng ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ke-mau-doc-ac/chuong-10-2-11.html.]

 

Bên ngoài chánh điện chùa Hộ Quốc, Tiết mẫu vừa bái xong vạn pho tượng Phật, cả người mệt mỏi, giống như lương tâm trỗi dậy, nắm lấy tay ta:

 

"Tĩnh Uyển, mẫu thân tin tưởng có nhân quả rồi, nhưng mẫu thân chưa từng muốn hại con cái gì, Hầu phủ đều dựa vào con chống đỡ, thật sự là làm khó con rồi."

 

Ta thản nhiên cười, ung dung đoan trang:

 

"Đã là phụ nữ Tiết gia, thì phải gánh vác trách nhiệm cho Tiết gia."

 

Trong mắt Tiết mẫu ẩn hiện ánh nước, vô cùng cảm động, ta lại thở dài nói:

 

"Nếu như hầu gia cũng có thể giống như Uy Vũ đại tướng quân, chỉ là bị thương trên chiến trường, bị thương nặng mất trí nhớ sau đó lưu lạc dân gian, cuối cùng có thể khỏi hẳn rồi quay về phủ, vậy thì tốt biết mấy."

 

"Tĩnh Uyển si tâm vọng tưởng, luôn tự lừa gạt bản thân, người trong mộ tuy rằng mặc y phục của hầu gia, nhưng mà đã diện mạo hoàn toàn khác. Không thể không nói có ẩn tình khác, hầu gia sẽ có một ngày đột nhiên trở về phủ."

 

"Đến lúc đó, Tĩnh Uyển cũng không cần phải một mình vất vả chống đỡ phủ Hầu nữa, mẫu thân cũng có thể đoàn tụ với con trai rồi."

 

Sắc mặt Tiết mẫu đại biến, bàn tay nắm lấy bà tử gân xanh nổi lên.

 

Nhưng bà ta lại lấy cớ thân thể mệt mỏi, vội vàng trở về phòng.

 

Đóng cửa phòng lại, bà ta liền thở hổn hển, thần sắc kích động:

 

"Nó nói không sai."

 

"Nam Phong còn có đường lui, chỉ cần vứt bỏ nữ nhi tội thần kia, tất cả mọi thứ của Hầu phủ và con trai hắn ta, đều là của hắn ta."

 

Bà tử hít sâu một hơi:

 

"Nhưng mà vị kia làm sao có thể buông tay?"

 

Khuôn mặt Tiết mẫu trở nên lạnh lẽo, ngay cả giọng nói cũng mang theo sự âm u:

 

"Nàng ta đã mang đến cho phủ Hầu đủ phiền phức rồi."

 

"Nếu như không phải nàng ta bày mưu tính kế cho Ý nhi, làm sao có thể khiến cho mẹ con chúng ta bất hòa."

 

"An phận thủ thường thì làm một ngoại thất ngoan ngoãn, không an phận thủ thường, thì đừng trách ta ra tay độc ác."

 

Ta đứng ở bên ngoài La Hán điện, từ trên cao nhìn xuống, nhìn thấy Hứa Sương trùm khăn đứng ở bên ngoài phòng Tiết mẫu, toàn thân run rẩy.

Anan

 

Sự bạc tình của Tiết gia, không nên chỉ có một mình ta biết được và gánh chịu.

 

Hứa Sương, ngươi đừng làm ta thất vọng đấy!

 

"Thanh Trúc, ta thấy mùa đông sắp qua rồi."

 

"Tiểu thư, vẫn còn đang rơi tuyết mà."

 

"Tuyết rơi báo hiệu năm sau được mùa, sang năm chắc chắn sẽ là một năm bội thu."

Loading...