Kế mẫu độc ác - Chương 17 + 18
Cập nhật lúc: 2024-06-20 09:54:26
Lượt xem: 3,747
17
"Chắc hẳn mẫu thân cũng muốn Hứa Sương gánh tội thay cho cháu trai của người đúng không?"
"Dù sao mạng của người ngoài, cũng không quan trọng bằng mạng của cốt nhục Tiết gia."
Anan
"Mà Hầu gia sớm đã chế.t ở Lâm An, người ở ngoại ô kia, chỉ là gia đinh Tiết gia thôi đúng không?"
Tiết lão phu nhân động đậy ngón tay, lại không mở mắt ra được.
"Bà tử tự mình đưa Hứa Sương giao cho quan phủ là được."
Nữ nhi tội thần, căn bản không thể bước chân vào quan phủ.
Bà tử hiểu rõ ý của lão phu nhân nhất, nhất định sẽ để cho Hứa Sương nhi vĩnh viễn ngậm miệng lại.
Bà tử lĩnh mệnh rời đi, ta vén chăn lên đắp cho Tiết mẫu.
"Thật kỳ lạ, rõ ràng ta và Hầu gia chưa từng chính diện đối đầu, bây giờ hắn ta chế.t rồi, ta lại có cảm giác hả hê khi đại thù được báo, chiến thắng triệt để!"
"Mẫu thân nhất định đến chế.t cũng không nghĩ ra, rõ ràng Hứa Sương bị nhốt ở hậu viện, làm sao có thể câu kết với Tiết Thừa Ý, diễn một màn kịch này đúng không?"
"Người đương nhiên là do ta thả ra ngoài, ngay cả việc Tiết Thừa Ý và bà ta gặp mặt cũng là ta sắp xếp."
"Đó là cơ hội cuối cùng ta dành cho Tiết Thừa Ý, chỉ cần hắn ta có thể nhớ đến ơn nghĩa của ta, không cùng chung một giuộc với nương hắn ta, Hầu phủ này luôn có một chỗ cho hắn ta."
"Nhưng mà hắn ta rốt cuộc vẫn thiên vị nương hắn ta hơn, không chỉ nói cho bà ta biết vị trí tửu lâu, còn ở dưới sự xúi giục của bà ta, bỏ thuốc mê vào trong ly rượu của ta. Đáng tiếc, người cuối cùng uống phải lại là mẫu thân, chặt đứt cũng là đường lui của chính hắn ta."
"Mẹ con ân đoạn nghĩa tuyệt, người đừng trách ta vô tình."
"Còn Tiết Nam Phong, hắn ta chế.t là đáng đời. Vừa muốn vinh hoa phú quý, lại không muốn gánh vác trách nhiệm của phủ Hầu, liền để ta, một nữ tử yếu đuối, gánh vác trọng trách của phủ Hầu, vì vinh hoa phú quý của hắn ta mà cống hiến."
"Cuối cùng lại không nỡ để cho phủ Hầu trăm năm sau rơi vào tay người khác, còn nhét con trai ruột của mình vào phủ Hầu làm đích tử của ta."
"Có lẽ người không biết, trong mơ của ta, đích tử này cuối cùng đã trở thành Hầu gia, sau đó cùng với nương hắn ta và Tiết Nam Phong, hại chế.t ta."
"Đời này, ta chính là đến đòi mạng."
Tiết mẫu thở hổn hển, nắm chặt lấy ga giường, ta lại không để ý tới, trơ mắt nhìn bà ta giãy giụa, không bao lâu sau liền tắt thở.
"Lão phu nhân bị nhị công tử tức chế.t rồi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ke-mau-doc-ac/chuong-17-18.html.]
18
Tiếng khóc của ta truyền ra khỏi viện, Hứa Sương rốt cuộc cũng lộ ra vẻ kinh hoàng, nhưng mà đã bị áp giải lên xe tù rồi.
Còn Tiết Thừa Ý nghe vậy, liền ngã ngồi trên đất, lẩm bẩm nói:
"Con... Con cái gì cũng không còn nữa rồi."
Hắn ta cái gì cũng không còn nữa rồi.
Tổ mẫu che chở hắn ta, phụ thân bày mưu tính kế, cùng nương yêu thương hắn ta và mẫu thân dạy dỗ hắn ta.
Người nâng hắn ta lên mây xanh, chỉ cách vị trí thế tử một bước là ta, người cướp đi tất cả của hắn ta một cách vô tình, hung hăng đẩy hắn ta xuống vực sâu vạn trượng cũng là ta.
Ta đã nói rồi, ta chưa bao giờ là người lấy oán báo ân.
Cho dù thù hận kiếp trước quá mức hoang đường, thế nhưng đời này kiếp này hắn ta hết lần này đến lần khác cùng mẫu thân hắn ta cấu kết với nhau ra tay với ta, lại là sự thật.
Muốn mạng của một đứa nhỏ quá mức tàn nhẫn, nhưng chặt đứt tất cả hy vọng của hắn ta, hủy hoại tiền đồ mà hắn ta tâm tâm niệm niệm, lại rất dễ dàng.
Tiết Thừa Ý như ta dự đoán, trở thành trò cười trong kinh thành, dưới cái bóng rực rỡ của Tiết Tri Viễn, càng thêm không ngẩng đầu lên được nữa.
"Thừa Ý đừng để ý đến những lời đồn đại kia, nam nhi chí ở bốn phương, thành kiến trong kinh thành không đại diện cho thành kiến của người trong thiên hạ. Luôn có nơi để đệ đệ trổ tài."
Tiết Thừa Ý nghe theo lời khuyên, vào một đêm khuya, một mình gia nhập quân doanh, liền bặt vô âm tín.
Cho đến năm thứ hai Tiết Tri Viễn làm Hầu gia, mới truyền đến tin tức tử trận của nhị công tử.
Cái chế.t của hắn, ngược lại còn giúp ta có được cáo mệnh.
Mà lúc đó ta, đã là lão phu nhân phủ Hầu có tiếng nói nhất.
Tiết Tri Viễn đối với ta kính yêu có thừa, ngoan ngoãn nghe lời.
Ai ai cũng hâm mộ ta, vận khí tốt, phúc khí cũng tốt.
Ta thản nhiên cười:
"Bất kỳ vận may nào, cũng đều không thể thiếu đi sự dụng tâm."
- Hoàn -