Kế mẫu muốn ta xưng Nữ Đế! - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-07-10 16:41:48
Lượt xem: 590
4
Trong cung, Thập Hoàng Tử Ngụy Nham cười đùa hỏi ta:
"Thẩm Tri Cẩn , nghe nói ngươi biết chút công phu mèo quào? Có dám thử tài với tiểu gia ta một chút hay không?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Mấy người bọn Nguỵ Anh, thì vây quanh ở bên người Nguỵ Nham, vừa xem kịch vui vừa đánh giá ta.
Chỉ so về công phu, ta khẳng định không sợ hắn, chỉ là mẫu phi hắn là Lưu quý phi, là phi tử được sủng ái nhất mấy năm gần đây.
Ngụy Nham làhài tử nhỏ tuổi nhất của Thánh thượng, rất được Thánh tâm, bình thường vô cùng ương ngạnh, trước đây cũng thường xuyên khi dễ ta.
Ta muốn hỏi ý kiến của công chúa, bà ấy lúc này lại không biết đi đâu, ta nhìn chung quanh tìm kiếm thân ảnh của bà, lại không nghĩ rằng Thập Hoàng Tử thừa dịp ta không chú ý, hướng ta xông lại đạp một cước.
Hắn dáng dấp to béo, một thân đầy sức lực.
Ta bị hắn đá ngã trên mặt đất, đầu gối của ta đạp vào trên tảng đá, bàn tay cũng bị rá,,ch da, đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng.
Những người khác "Ha ha" cười to, mắng ta là phế vật:
"Thì ra đồ đần chính là đồ đần, tập võ lâu như vậy, vẫn là yếu như sên!
"Thật kém cỏi, về sau học hỏi cha ngươi, đi lấy lòng người khác đi!"
Nhìn sắc mặt cười cợt trên nỗi đau của người khác, ta đem hàm răng cắn đến sít sao, siết chặt nắm đấm, kiệt lực ngăn chặn phẫn nộ trong lòng.
" Đánh lại!"
Công chúa không biết lúc nào đã đứng ở sau lưng ta.
Ta quay đầu nhìn qua bà ấy, xác nhận với bà một lần nữa: "Thật có thể đánh?"
"Đánh cho đến chết, có bản cung chống lưng, ngươi sợ cái gì?"
Đạt được xác nhận của kế mẫu, ta một như một con rái cá, xoay người thật nhanh, một cước đá vào bên trên xương bắp chân của Nguỵ Nham, hắn kêu thảm một tiếng, ta dùng sức đem hắn đẩy ngã, hắn liên tiếp chịu đòn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ke-mau-muon-ta-xung-nu-de/chuong-4.html.]
Thù mới hận cũ ngay bây giờ thanh toán.
Ta túm tóc hắn, đem hắn đầu hướng trên mặt đất cứ thế đánh, hắn bị đánh đến m.á.u me đầy mặt, tru lên liên tục, gãy mất mũi, răng cũng mất mấy chiếc.
Mặc cho hắn cầu xin tha thứ như thế nào, ta đều không để ý.
Có công chúa ở đây, những người khác không dám khuyên can, các nô tài của Ngụy Nham cũng chỉ dám trơ mắt nhìn xem chủ tử mình bị đánh, đám mấy người Nguỵ Anh cũng bị dọa đến trợn mắt hốc mồm.
Lúc Lưu quý phi nghe tin chạy đến, Ngụy Nham đã bị ta đánh cho tru lên không nổi nữa, bà ta chỉ ta ta rống to: "Dừng tay! Làm càn!"
Công chúa không nói ngừng, ta cũng không ngừng, trong ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của Lưu quý phi, ta lại đạp thêm mấy cước lên lưng Nguỵ Nham.
Quý phi chỉ huy nô tài bên người:
"Nhanh, đem súc sinh kia kéo ra, tuổi còn nhỏ mà đã muốn hành hung người khác đến c.h.ế.t không tha, mau đưa kéo nó ra ngoài đánh chết!"
"Từ đã, ta xem ai dám?"
Công chúa chậm rãi ngẩng đầu, ngạo nghễ nhìn hết thảy, tất cả mọi người ở hiện trường giống như là bị đứng hình, nô tài bên người quý phi cũng không dám động đậy.
"Gia Vinh, ngươi vậy mà vì tên tiểu súc sinh này ra mặt?"
Gia Vinh là phong hào của công chúa.
"Quý phi ăn nói cẩn thận, nàng là nữ nhi của bản cung, không phải tiểu súc sinh gì cả, quý phi sống lâu như thế rồi, vậy mà ngay cả tiếng người cũng không nói nổi sao?"
Lưu quý phi sắc mặt chấn kinh, chỉ vào công chúa, liên tục nói: "Tốt tốt tốt."
"Ngươi chẳng qua là công chúa mà thôi, kiêu ngạo thật lớn, vậy mà dung túng ngoại nhân đánh Nham Nhi của ta, nhanh, nhanh đi gọi Thánh thượng,. Ta cũng không tin, Thánh thượng cũng cho phép ngươi làm xằng làm bậy như thế!"
Không bao lâu, long tiễn của Hoàng Thượng liền đến trước mặt.
"Hoàng Thượng! Nham Nhi của chúng ta, sắp bị người ta đánh chết!"
Hoàng Thượng còn chưa đi xuống, quý phi đã hai mắt rưng rưng, nhào tới.