Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kể từ khi tôi trở thành hoa khôi - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-30 22:46:00
Lượt xem: 231

Chất nước tanh tưởi và đục ngầu tràn ngập khắp các giác quan của tôi. 

Khi tôi thở hổn hển, sắp c.h.ế.t chìm trong nhà vệ sinh bẩn thỉu, ai đó nắm lấy đuôi tóc tôi và kéo mạnh tôi lên.

Đào Hố Không Lấp team

Tôi nhếch miệng, đôi môi dày run rẩy nhưng không thể thốt ra một câu hoàn chỉnh.

"Anh ơi, Tư Niên... ở đâu? Em sợ."

Tôi là một đứa trẻ sinh non bị bại não, đi lại lảo đảo, nói năng méo mó, rất khó để nói ra một câu hoàn chỉnh.

Ngoại hình xấu xí và kỳ dị không ảnh hưởng đến trí thông minh của tôi, tôi và anh trai cùng cha khác mẹ - Giang Tư Niên, cùng thi đỗ vào trường trung học trọng điểm.

Nhưng điều đó không thay đổi được số phận bị bắt nạt từ nhỏ đến lớn của tôi.

Hồi tiểu học, các bạn nam trong lớp thường bôi nước mũi lên b.í.m tóc tôi, giấu sâu bọ c.h.ế.t trong sách vở của tôi.

Nhìn tôi sợ hãi khóc, họ cười phá lên, "Quả bóng hôi thối lại khóc rồi! Như một con quái vật to lớn vậy!"

Do phải uống thuốc hormon trong thời gian dài, tôi vừa thấp vừa béo, bọn chúng sẽ phô trương bịt mũi đi qua tôi, như thể tôi có mùi hôi thối trên người.

"Quả bóng hôi thối" là biệt danh của tôi suốt sáu năm tiểu học, thực ra lúc đó tôi chiếm lấy thân thể của Giang Văn Thục chỉ mới vài năm, chưa hoàn toàn hiểu được cảm xúc của con người.

Tôi ngây ngô nhìn những khuôn mặt đầy ác ý chế giễu mình mà không thấy khó chịu.

Nhưng anh trai trên danh nghĩa của tôi, Giang Tư Niên, mỗi lần đều như một chú gà trống xù lông, đứng chắn trước mặt tôi, đánh nhau với những đứa con trai bắt nạt tôi.

Về nhà, gương mặt đẹp như búp bê sứ của anh lại bầm tím, cánh tay gầy guộc còn bị mấy đứa trẻ lỗ mãng cắn chảy m.á.u đầm đìa.

Nhìn thấy vết thương trên người Giang Tư Niên, tâm trí ngây thơ chưa phát triển của tôi lóe lên một chút buồn bã, như thể bị ai đó nhéo một cái.

Tôi nhăn nhó khuôn mặt béo phì, ngọng nghịu hỏi anh, "Anh ơi, có đau không?"

Tôi nhớ đôi mắt của Giang Tư Niên sáng trong như vầng trăng, dịu dàng và ẩn chứa nỗi buồn nước mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ke-tu-khi-toi-tro-thanh-hoa-khoi/chuong-1.html.]

Anh cao hơn tôi nhiều, vuốt ve mái tóc vàng xơ xác của tôi, "Anh không đau, Văn Thục cũng phải dũng cảm lên."

Sau nhiều năm làm người, tôi mới hiểu ra rằng, với khuyết tật cơ thể như tôi, sẽ luôn bị bắt nạt và sỉ nhục.

Có một người anh trai xuất sắc như Giang Tư Niên, cả về thành tích lẫn ngoại hình, càng là một sai lầm.

Giang Tư Niên lớn hơn tôi một tuổi, và không học cùng lớp với tôi.

Anh không thể bảo vệ tôi mọi lúc như khi còn nhỏ nữa.

Văn Thục, cũng phải dũng cảm lên.

Tôi nhìn qua mái tóc lòa xòa trên trán, nước bẩn từ nhà vệ sinh nhỏ giọt, nhìn chằm chằm vào cửa nhà vệ sinh, nơi hoa khôi Hà Mạc đang mặc đồng phục váy ngắn đã được sửa, nghịch tóc dài màu hạt dẻ, đứng duyên dáng.

Nghe tôi gọi tên "Tư Niên", khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy nở một nụ cười độc ác ghét bỏ.

"Đồ heo mập, mày nhìn tao làm gì?"

"Đừng hòng nghĩ Giang Tư Niên sẽ vào nhà vệ sinh nữ tìm mày, lớp họ đang thi đấy!"

Cô ta bước tới trước mặt tôi, đôi chân trắng nõn dưới chiếc váy đồng phục đã được sửa ngắn, trắng đến chói mắt.

Tôi nhìn chằm chằm vào mắt cá chân mảnh mai của cô ta, trong đầu lóe lên một ý nghĩ điên cuồng chưa từng có.

Nếu tôi có thể chiếm được thân thể hoàn hảo khỏe mạnh này thì tốt biết bao!

Tôi sẽ không bao giờ bị lạnh nhạt bắt nạt nữa!

Có thể ngẩng cao đầu nhận ánh mắt của người khác!

Càng có thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh anh trai.

 

Loading...