Kể từ khi tôi trở thành hoa khôi - Ngoại truyện 1
Cập nhật lúc: 2024-07-30 23:16:40
Lượt xem: 60
Tài liệu mật, vui lòng đốt sau khi đọc.
Tên: Triệu Uyên
Tuổi: 280
Thuộc tính sinh vật: Thịt tiên
Đặc điểm: Không già không chết, có khả năng phục hồi siêu mạnh (tính tấn công mạnh)
Điểm yếu: Chưa biết
Tên: Hà Mạc
Tuổi: 25
Thuộc tính sinh vật: Bạch Hồn, một ý thức sinh ra từ hàng ngàn bông tuyết trong đêm tuyết
Đặc điểm: Ký sinh vô hạn, không giới hạn ở con người, sẽ vô thức dụ dỗ sinh vật g.i.ế.c c.h.ế.t nó (tính tấn công yếu)
Điểm yếu: Giữ tỉnh táo, không cung cấp cơ thể ký sinh, có thể khiến nó sinh, lão, bệnh, tử
...
Trên bàn của Giang Tư Niên, tôi nhìn thấy những tài liệu này.
Triệu Uyên là “thịt tiên”, còn tôi là “Bạch Hồn”, chúng tôi đều không phải là con người.
Sau khi đặt lại tài liệu vào chỗ cũ, tôi quay lại và thấy Giang Tư Niên đang đứng lặng lẽ ở cửa.
Anh ấy yêu cầu tôi gọi anh ấy là Tư Niên.
“Tư Niên...” Tôi giống như vừa làm chuyện xấu bị bắt gặp, né tránh ánh mắt, nhỏ giọng gọi anh.
“Mạc Mạc đã thấy gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/ke-tu-khi-toi-tro-thanh-hoa-khoi/ngoai-truyen-1.html.]
Từ trong bóng tối của đêm, anh từng bước tiến lại gần, mang theo chút hơi lạnh của đêm và mùi m.á.u chưa hoàn toàn tẩy sạch.
Anh không hài lòng khi tôi cúi đầu không nói gì, ngón tay rõ ràng từng khớp nâng cằm tôi lên, và hôn tới.
Nụ hôn nóng bỏng, chiếm đoạt hết thảy.
Mỗi lần chỉ khi tôi ngạt thở, anh mới miễn cưỡng buông ra.
“Tư Niên, em không phải là con người...”
Đào Hố Không Lấp team
Anh nhẹ nhàng ừ một tiếng, đôi mắt thâm trầm, đôi môi mỏng nhuốm nước khẽ cười, khiến chân tôi mềm nhũn.
“Tư Niên, em là quái vật!”
Ngón tay hơi lạnh pha lẫn mùi m.á.u khẽ chạm vào môi tôi, “Mạc Mạc không được nói như vậy về mình. Em không phải là quái vật, em là tình yêu lớn nhất của anh, không ai có thể thay thế được.”
Giang Tư Niên với dáng vẻ nguy hiểm và mê hoặc này khiến tôi cảm thấy vừa yêu vừa lo lắng.
“Em có thể ra ngoài không?”
Kể từ sau đám cưới, anh đưa tôi đến đây, để tôi ở trong phòng, tách biệt với thế giới bên ngoài.
Không cho phép tôi ra ngoài, cũng không cho phép người khác đến gặp tôi.
Tôi đã nghe lén cuộc điện thoại của anh, tôi bị trúng thuật nhiếp hồn của Triệu Uyên, anh ta không muốn giúp tôi giải. Có thể cả đời này tôi không thể khôi phục ký ức.
“Mạc Mạc, anh và thế giới bên ngoài, cái nào quan trọng hơn?”
Anh tháo cà vạt, đôi tay như tạc tượng lần lượt mở từng nút áo sơ mi.
Mặt tôi nóng bừng, giọng hơi run, “Tư Niên! Anh là tất cả của em!”
Da thịt nóng hổi áp sát, anh kéo tôi vào dòng sông ánh trăng, run rẩy, ánh trăng cũng bị khuấy động.
“Mạc Mạc hãy nhớ, đừng rời xa anh, đừng gặp bất kỳ ai...”