Kem Làm Đẹp Của Xác Yêu - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-16 19:25:09
Lượt xem: 831
Sơn móng tay phải dùng dung dịch tẩy móng mới làm sạch được, cô ta không thể nào rửa sạch nhanh như thế chỉ bằng nước.
Một ý nghĩ đáng sợ như đám mây đen đè nặng lên tâm trí tôi.
Có phải cô ta... Đã thay khuôn mặt khác rồi không?
5
Tôi run rẩy gõ hai chữ trên màn hình: [Cứu tôi với.]
Nhưng không hiểu vì sao, Tiểu Nhu không nói gì thêm.
Tôi lo lắng nhìn vào màn hình.
"Chị, chị đang nhìn gì vậy?"
Uyển Uyển tiến lại gần trước mặt tôi, mở to mắt nhìn tôi chằm chằm, khóe mắt trắng bệch của cô ta lộ ra một mảng thịt đỏ tươi.
Tôi sững người, mới nhận ra đó là do cô ta đeo da không đúng, nên bị nhăn một chút.
Một luồng lạnh buốt dâng lên từ sau lưng tôi.
Tôi không kìm chế được, đẩy cô ta một cái và hét lên: "Cô tránh xa tôi ra! Quái vật! Quái vật!"
Uyển Uyển bị tôi đẩy ngã xuống đất, nước mắt rơm rớm, tỏ ra đáng thương.
"Chị, chị điên rồi sao, tại sao vô cớ đẩy em?"
Tôi nhìn cô ta với đôi mắt đỏ ngầu, cổ họng phát ra tiếng kêu khàn khàn.
Thấy tôi không bình thường, chồng tôi vội vàng gọi người đến.
"Tinh thần bệnh nhân lại không ổn định rồi."
"Mau lấy thuốc an thần!"
Tôi bị mấy y tá khống chế và đưa lên giường bệnh.
Một mũi thuốc an thần được tiêm vào cơ thể, khiến suy nghĩ của tôi chậm lại không thể kiểm soát.
"Uyển Uyển" vuốt phẳng làn da ở khóe mắt, đắc ý nhìn tôi đang nằm bất động trên giường từ ngoài phòng bệnh.
Tôi mới nhận ra rằng, có vẻ như tôi đã rơi vào bẫy của cô ta, cô ta cố ý để lộ sơ hở cho tôi thấy.
Bởi vì, lúc mới bị hủy dung, tôi đã từng gặp vấn đề nghiêm trọng về tinh thần, đập phá tất cả mọi thứ trong phòng bệnh, khóc la cả đêm, suốt ngày kêu rằng có người muốn hại tôi.
Vì thế, vừa rồi, mọi người mới nghĩ rằng tôi đột nhiên phát điên, chứ không phải Uyển Uyển có vấn đề gì.
"Vợ à, em sao rồi?"
Khuôn mặt lo lắng đẫm mồ hôi của chồng tôi xuất hiện trước tầm mắt tôi.
May mắn thay, vẫn còn có anh ta, tôi run rẩy nắm lấy tay anh ta.
Ngay giây tiếp theo, tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên.
Anh ta rút tay ra khỏi tay tôi, vội vàng nghe điện thoại, sau đó trở lại với vẻ mặt xin lỗi: "Công ty đột nhiên có việc gấp, anh phải đi một chuyến, lúc anh không có ở đây, Uyển Uyển sẽ trông chừng em nhé."
Bị cô ta trông chừng, liệu tôi còn mạng không?
Tôi lo lắng kêu ú ớ, nước mắt lăn dài theo khóe mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/kem-lam-dep-cua-xac-yeu/chuong-4.html.]
Chồng tôi hoàn toàn không nhận ra điều bất thường, sờ lên trán ướt đẫm mồ hôi của tôi, rồi vội vàng rời đi.
Khi bác sĩ và y tá rời đi, phòng bệnh nhanh chóng trở lại yên tĩnh.
Trong căn phòng tối đen, chỉ còn lại tiếng bíp bíp lạnh lẽo và cứng nhắc của các thiết bị.
Kẹt kẹt.
Cửa phòng hé ra một khe, một cái bóng đen lách vào, ngồi xuống trước giường tôi, từ từ mở nắp hộp thuốc mỡ.
"Ơ, sắp hết rồi?"
Uyển Uyển tháo chiếc mũ trên đầu xuống, dùng hai ngón tay đặt lên nốt ruồi đỏ giữa trán, bóp mạnh như đang nặn mụn.
Lúc đó tôi mới nhận ra, không biết từ khi nào nốt ruồi đỏ đó đã to lên rất nhiều, giữa nó có một lỗ nhỏ, giống như một cái miệng nhỏ đang không ngừng mở ra, dịch trắng nhầy nhụa đang nhỏ giọt từ lỗ nhỏ ấy.
Tôi gần như ngất đi.
Hóa ra những gì Tiểu Nhu nói đều là sự thật?
Ngón tay mảnh khảnh của cô ta bôi một chút thuốc mỡ, cẩn thận thoa đều lên mặt tôi.
"Chị Ý Thư, đây là lần cuối cùng, sau lần bôi này, mặt chị sẽ hoàn toàn lành lặn như cũ."
Tôi nằm bất động trên giường, cảm nhận được làn da trên mặt từ từ hấp thụ thuốc mỡ.
Không biết có phải là do tâm lý hay không, mà hương thơm thanh mát của thảo dược trong thuốc mỡ bỗng trở nên nồng nặc mùi tanh hôi.
Tôi cảm thấy buồn nôn, một luồng dịch chua trào ra, phun lên người Uyển Uyển.
Sắc mặt Uyển Uyển lập tức trở nên u ám, cô ta rủa thầm một câu rồi vội vàng ra khỏi phòng, không biết có phải lại đi thay da không.
Nhân lúc cô ta ra ngoài, tôi siết chặt thứ trong lòng bàn tay, một cơn đau nhói xuyên qua lòng bàn tay.
Đó là nắp hộp thuốc mỡ mà Uyển Uyển tiện tay đặt trên giường, bên trên có khắc hoa văn nổi.
Cơn đau giúp tay chân tôi bớt tê dại, tôi gắng sức xuống giường, trong đầu chỉ có một ý nghĩ - Nếu con quái vật đó quay lại, có lẽ tôi sẽ không còn cứu được nữa.
Không thể ngồi yên chờ c.h.ế.t trong phòng bệnh, tôi phải ra ngoài tìm người giúp đỡ!
Nếu bị cô ta bắt được, liệu khuôn mặt tôi cũng sẽ bị cô ta kéo trong tay, lắc lư như một túi nhựa không?
Tiếng bước chân dừng lại trước tủ vài giây, từ từ nhẹ đi, cuối cùng biến mất ra ngoài cửa.
Cuối cùng, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, thở hổn hển, run rẩy lấy điện thoại ra.
Camera trên cổ tôi có chức năng nhìn ban đêm, chắc chắn khán giả có thể nhìn rõ hơn tôi nhiều.
Bình luận đã sôi sục từ lâu.
[Đó là gì vậy? Chắc tôi thức khuya quá nên xuất hiện ảo giác, thấy một quỷ nữ cầm theo vài cái đầu đi lang thang.]
[Chắc không phải streamer đang quay phim kinh dị đấy chứ?]
[Trái tim tôi không chịu nổi nữa, tắt phát sóng đi, hy vọng không có chuyện gì.]
Cuối cùng là dòng chữ lớn màu đỏ của Tiểu Nhu: [Đừng động đậy, tôi đến rồi.]
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Đến rồi? Đến đâu rồi?