Khắc tinh của những kẻ lắm mồm - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-07-30 13:16:07
Lượt xem: 646
Tôi dùng hết sức để đá cú đó, đứa trẻ nghịch ngợm bay ra ngoài và rơi xuống ghế sofa.
Ghế sofa nhà tôi mềm, nên không làm nó bị thương.
Có lẽ là bị hoảng sợ; Đường Tri Lễ lại bắt đầu gân giọng la hét lần nữa.
Lần này, bà ngoại tôi đang ngủ trong phòng khách cũng lao nhao đi ra.
“Ai làm phiền bảo bối của chúng ta?”
Bà ngoại chống gậy bước ra, thấy cháu trai đang khóc, liền lập tức lo lắng đập mạnh cây gậy trong tay xuống sàn phát ra tiếng ầm ầm.
Bà tập tễnh bước tới và ôm Đường Tri Lễ vào lòng, giọng nói già nua của bà trở nên sắc bén vì tức giận—
“Ai bắt nạt cháu trai của bà, bà ngoại sẽ đánh c.h.ế.t nó!”
Tôi nghe mà nhíu mày. Cho dù là để dỗ trẻ con, câu nói đó cũng đủ gay gắt, huống chi mọi người ở đây đều là người nhà mình.
Đường Tri Lễ co mình trong lòng bà ngoại, vừa khóc vừa la hét nói tôi đánh nó, còn nói tôi đã đá nó bay ra ngoài.
Nhưng bị Chu Dương ngăn lại.
Anh giật lấy gậy rồi đặt lại bên cạnh bà ngoại, "Đủ rồi!"
Anh mạnh mẽ dìu bà ngoại ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt quét qua dì,
“Được rồi, chuyện mô hình dừng lại ở đây, tôi coi như những thứ kia bị chó cắn, cũng không cần bà bồi thường. Nhưng, ai còn dám nói một câu về chị tôi, thì cút hết đi! Không ai được ở lại.”
Tôi liếc nhìn Chu Dương một cái, nó thật sự tức giận rồi.
Thằng nhóc này lúc nào cũng vậy.
Người ta thường là con cưng của bố mẹ, còn nó là em trai cưng của chị.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần tôi ở nhà, nó nhất định dính chặt lấy tôi, lớn lên tuy nói rằng nam nữ khác biệt*, không còn thân thiết như hồi nhỏ nữa, nhưng nó vẫn luôn nhớ đến tôi.
* “男女有别” (nán nǚ yǒu bié) nghĩa là "nam nữ có sự khác biệt". Cụm từ này thường được dùng để chỉ sự khác biệt về vai trò, trách nhiệm, hành vi hoặc quan hệ xã hội giữa nam và nữ trong một ngữ cảnh cụ thể.
Hồi trung học, bản thân chỉ có một ít tiền tiêu vặt, cũng phải chia một nửa để lén mua đồ ăn vặt cho tôi.
Dì lại bốc một nắm hạt dưa, liếc mắt nhìn Chu Dương một cái, không nói gì.
Ngược lại thì bà ngoại, lại chống gậy đứng lên, đi vào phòng Chu Dương.
Khi trở ra, tay bà ôm mấy mô hình.
“Cháu ngoan, lại đây.”
Nói rồi, khi Đường Tri Lễ nhảy nhót chạy tới, bà kín đáo nhét hết mấy mô hình cho nó, còn cố ý nói,
“Không sao, ham chơi là bản tính của trẻ con mà, vài món đồ chơi cũ này, muốn chơi thì sau này bà ngoại sẽ mua cho cháu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/khac-tinh-cua-nhung-ke-lam-mom/chuong-5.html.]
Đào Hố Không Lấp team
Đường Tri Lễ tay ôm lấy mấy mô hình, ngẩng mặt nhìn tôi.
Nó có vẻ đắc ý, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên sự nham hiểm không hợp với tuổi.
Tôi và Chu Dương nhìn nhau, cả hai đều không nói nên lời.
Nếu không phải vì thấy bà đã tám mươi tuổi, với tính cách của chúng tôi, đã sớm nổi khùng rồi.
Mẹ tôi nhìn thấy chúng tôi không vui, vội vàng đứng bên cạnh hòa giải,
“Đều là người trong nhà, nói đùa vài câu thôi, đừng để trong lòng.”
Nói rồi, bà vỗ vai Chu Dương, “Trẻ con không hiểu chuyện, con nhường nhịn một chút, con và chị con lúc nhỏ cũng nghịch ngợm lắm mà.”
Tôi không nhịn được, bồi thêm một câu, “Chúng con nghịch ngợm, nhưng không phải là không có văn hóa.”
Mẹ nhìn tôi một cái, nói cơm đã chín rồi, bảo tôi theo bà vào bếp dọn món.
Tôi đi theo vào.
Quả nhiên.
Cửa bếp vừa đóng, mẹ liền thở dài một tiếng,
“Điềm Điềm, mẹ cũng biết là dì con độc mồm độc miệng, người cũng cay nghiệt, đừng so đo với bà ấy, họ cũng chỉ ở thêm nửa tháng nữa là về rồi.”
“Nếu không, con cãi nhau với bà ấy, bà ấy lại về cãi nhau đòi ly hôn với chú con.”
Nghe đến lý do này, tôi đau đầu.
“Bà ấy muốn ly hôn thì cứ để bà ấy làm, đã đòi ly hôn mấy chục lần, lần nào cũng không làm!”
“Vả lại—”
“Bà ấy muốn ly hôn cũng là ly hôn với chú, đâu phải với mẹ, mẹ sợ cái gì? Chỉ vì hai chữ ly hôn, bà ấy đã đè đầu cưỡi cổ mẹ nửa đời rồi.”
Mẹ vừa múc thức ăn, vừa nhẹ giọng than thở.
“Mẹ chỉ có một người em trai, không thể trơ mắt nhìn gia đình em ấy tan vỡ được.”
Tôi lặng im hồi lâu.
Từ nhỏ mẹ đã bị nhồi nhét đủ loại tư tưởng, phải gánh trách nhiệm làm chị, chị cả như mẹ, phải tốt với em trai, gia đình nuôi mẹ lớn không dễ dàng gì, phải vì gia đình mà hy sinh…
Sau này, khi kết hôn cùng bố tôi, mẹ đã làm nội trợ suốt hơn hai mươi năm.
Dù cho tới bây giờ, mẹ vẫn không thoát khỏi những tư tưởng đã ăn sâu vào xương tủy đó, luôn phải lưỡng lự, quanh quẩn một chỗ.
Điều may mắn duy nhất là, mẹ luôn đối xử công bằng với tôi và Chu Dương, chưa bao giờ có tư tưởng trọng nam khinh nữ.
Chính vì vậy, tôi và Chu Dương chưa bao giờ cãi nhau vì sự đối xử bất công, dù thường xuyên cãi vã, nhưng tình cảm vô cùng tốt đẹp.