Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Khám Bệnh Thì Ít, Hốt Bạc Thì Nhiều - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-10-05 14:09:58
Lượt xem: 1,875

Cạo được một mớ lông cừu, tổng cộng có tám triệu.

Chúng tôi hẹn gặp Tô Kiều ở quán bar, đang định bàn bạc xem làm thế nào để có được số tiền còn lại thì Tô Kiều phất tay: "Hai người không cần lo lắng nữa, hơn một ngàn vạn còn lại tôi đã gom đủ rồi."

Tôi rất kinh ngạc: "Lấy ở đâu ra vậy?"

Tô Kiều tự hào nói: "Tôi đã bí mật liên lạc với Lục Ngạo Thiên, nói rằng tôi đã biết về sự tồn tại của Hứa Liên Liên, tôi có thể chủ động hủy hôn để tác thành cho bọn họ, không để hắn ta bị ảnh hưởng đến danh tiếng, nhưng hắn ta phải đưa cho tôi một ngàn vạn tiền bồi thường."

Hạt giống tốt! Đúng là hạt giống tốt!

Thiên tài cạo lông cừu!

Cô ta thật sự..., tôi khóc ròng luôn rồi đây!

Cốt truyện gốc là, sau khi Lục Ngạo Thiên và Tô Kiều kết hôn thương mại, rồi mới yêu nhau, Lục Ngạo Thiên dần phát hiện ra tình cảm của mình dành cho Tô Kiều, nhưng lại không thể buông bỏ Hứa Liên Liên, hành hạ Tô Kiều sống dở c.h.ế.t dở.

Giờ thì hay rồi.

Một chục triệu tệ đã mua đứt hoàn toàn sợi dây tơ hồng của Tô Kiều và Lục Ngạo Thiên.

Chúng tôi cụng ly ăn mừng, bàn bạc về việc kinh doanh Phong Tín như thế nào sau khi mua lại nó.

Tô Kiều có năng khiếu kinh doanh bẩm sinh, cộng thêm việc tôi ít nhiều cũng nắm được cốt truyện gốc, có thể đưa ra quyết định trong những việc lớn.

Công ty này có thể nói là tiền đồ vô lượng.

Tống Ngôn lặng lẽ cất tiếng: "Thế còn tôi thì sao?"

"Má ơi, giật cả mình!"

Nhìn ánh mắt tủi thân của Tống Ngôn, tôi hơi chột dạ: "Cậu mờ nhạt quá, tôi quên mất cậu đang ở đây."

Tống Ngôn: "..."

Việc cậu ta mờ nhạt là do thiết lập nhân vật, cái này không thể thay đổi được.

Tống Ngôn nói muốn từ chức, cùng chúng tôi làm ăn.

Tôi và Tô Kiều đều cảm thấy không ổn, cậu ta làm quản gia trong nhà Lục Ngạo Thiên nhiều năm như vậy, luôn lấy tên bá đạo làm trung tâm.

Tự nhiên nghỉ việc thì kỳ lắm.

Tống Ngôn nhíu mày: "Vậy để Lục Ngạo Thiên tự sa thải tôi thì sao?"

Tôi khịt mũi: "Khó đấy."

Sau khi Hứa Liên Liên về biệt thự thì dính lấy Lục Ngạo Thiên như hình với bóng, không còn việc gì với tôi nữa nên tôi chuẩn bị dọn ra ngoài gây dựng sự nghiệp.

Hôm đi lấy hành lý, Lục Ngạo Thiên đang ôm Hứa Liên Liên xem phim dưới lầu.

Tôi thu dọn hành lý ầm ĩ mà họ cũng không phát hiện ra.

Tôi xách hành lý ra đến cửa, bỗng nghe thấy một tiếng xì hơi.

Trong phòng khách yên tĩnh lại càng rõ ràng.

Không khí dường như im lặng trong giây lát.

Lục Ngạo Thiên cúi đầu nhìn vẻ mặt ngại ngùng của Hứa Liên Liên, cưng chiều xoa mũi cô ta nói: "Em ngại gì chứ? Em nghĩ anh sẽ ghét bỏ em sao? Hừ, toàn thân em đều thu hút anh, kể cả cái rắm vừa rồi của em, hình như có mùi sữa nhè nhẹ."

Nói xong, Lục Ngạo Thiên như muốn chứng minh điều gì đó, còn hít sâu một hơi.

Hứa Liên Liên sững sờ.

Còn giọng nói của Tống Ngôn từ trong góc từ từ vọng ra:

Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii

"Cậu chủ, là tôi thả đấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/kham-benh-thi-it-hot-bac-thi-nhieu/chuong-5.html.]

...

Không khí còn im lặng hơn cả vừa rồi.

Mặt Lục Ngạo Thiên đỏ rồi lại xanh, gân xanh trên trán giật giật, từ từ quay đầu nhìn chằm chằm Tống Ngôn.

Như muốn dùng ánh mắt g.i.ế.c c.h.ế.t cậu ta, một lúc lâu mới gằn ra mấy chữ:

"Anh bị sa thải."

-

Từ đó về sau, mỗi khi nhìn thấy Tống Ngôn, Lục Ngạo Thiên sẽ nhớ đến cái rắm sữa này.

Việc Tống Ngôn không bị sa thải là điều không thể.

Cậu ta cùng tôi xách hành lý ra ngoài.

Sau khi đi xa, chúng tôi nhìn nhau, không nhịn được cười phá lên:

"Ha ha ha ha cậu có thấy vẻ mặt của hắn không!"

"Cái rắm sữa thần thánh gì vậy!"

"Ha ha ha ha ha tôi cười muốn xỉu, hắn ta còn ngửi kỹ nữa chứ."

...

Thật là c.h.ế.t mất.

Ở lâu trong thế giới phi logic này, chúng tôi đều trở nên không bình thường nữa rồi.

Mua lại Phong Tín thành công, Tô Kiều nhanh chóng bước vào con đường nữ cường nhân, ban đầu cả tôi và Tống Ngôn đều góp vốn, vì vậy ba chúng tôi trở thành cổ đông của công ty.

Tô Kiều 45%, tôi 35%, Tống Ngôn 20%.

Ngay nửa cuối năm đó, game do công ty phát triển vừa ra mắt đã gây bão toàn mạng.

Công ty thu về khoản lợi nhuận khổng lồ chưa từng có.

Một nửa số tiền của tôi được đầu tư cho các tài năng khởi nghiệp trẻ, mỗi ngày ăn chơi hưởng thụ, chăm sóc da dạo phố mua sắm.

Trong tiệm trang sức, tôi đang nhìn một dãy nhẫn trong tủ trưng bày mà phát sầu.

Tại sao con người chỉ có mười ngón tay, chỉ đeo được mười cái thôi!

Bỗng nhiên cách đó không xa vang lên giọng nói của Lục Ngạo Thiên: "Trần Miểu?"

Anh ta cùng trợ lý đi từ phía bên kia, trên tay trợ lý còn cầm hộp quà.

Lục Ngạo Thiên nhìn tôi với ánh mắt rất ngạc nhiên: "Lâu rồi không gặp, cô thay đổi nhiều quá."

Nói nhảm, tôi có tiền, lại còn chịu chi cho bản thân nữa.

Giàu sang phú quý nuôi dưỡng con người, nếu không thay đổi thì tôi chẳng phải uổng công vặt lông cừu của anh sao?

Tôi cười hề hề hai tiếng: "Lục tổng vẫn ngầu như vậy."

Ánh mắt anh ta lướt qua tủ trưng bày phía sau tôi, nhướng mày: "Cô xem trúng cái nào, tôi có thể tặng cho cô."

"Trời ơi, thật sao?"

Tôi giả vờ mừng rỡ, chỉ vào cái bên trái cùng cái bên phải: "Cái này, với cả cái này."

Lục Ngạo Thiên cười tà mị: "Bọc hai cái này cho..."

Tôi: "Ý tôi là không lấy hai cái này, những cái khác tôi đều muốn."

Loading...