Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Khẽ Dựa - Chương 13,14: Nhưng anh trai muốn hôn em rồi.

Cập nhật lúc: 2024-08-04 23:46:11
Lượt xem: 624

13.

Giờ này ở đây đã không có nhà thuốc nào mở cửa nữa. Tôi đau dạ dày dữ dội, ôm bụng ngồi xổm bên lề đường.

Dư Thần vốn đang bám riết theo sau, nhất quyết muốn tôi giải thích rõ ràng. Thấy tôi ngồi xổm xuống, anh ngẩn người: "Đau bụng? Đau dạ dày? Uống nhiều rượu quá à?"

Tôi nhẹ nhàng nói: "Anh có thể im lặng không?"

Anh im lặng.

Tôi lại nói: "Anh có thể đi đi không?"

Anh ta nói: "Tôi không đi."

Dừng lại một chút, anh lại nói: "Để tôi đưa cậu đến bệnh viện nhé."

Tôi nhớ lại mọi thứ mình đã thấy ở phòng cấp cứu khi còn tiểu học, chữ thập đỏ, cáng, người nhà bệnh nhân khóc lóc và ánh mắt xin lỗi của bác sĩ.

Dạ dày tôi bắt đầu đau dữ dội, tôi nói: "Tôi không đi."

Dư Thần cũng ngồi xuống, lấy giấy lau mồ hôi trên trán tôi, rồi nói: "Tôi đã gọi Việt Việt rồi."

Tôi bỗng nhiên cảm thấy khoảnh khắc này rất quen thuộc.

Thi thoảng có xe phóng qua, để lại một vệt âm thanh kéo dài trên con đường yên tĩnh. Ánh đèn đường chiếu lên khuôn mặt anh, làm nổi bật sống mũi và hốc mắt sâu.

Trong đôi mắt trong sáng của anh, chỉ phản chiếu duy nhất hình ảnh của tôi.

Tôi nói: "Dư Thần, anh đừng tốt với tôi như vậy, đừng làm tôi hiểu lầm."

Ngón tay anh ta khựng lại, trong giây lát không biết nên nói gì.

Lúc này, một chiếc xe từ phía tây tiến tới, Dư Thần thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy vẫy tay về phía lề đường, gọi: "Ở đây!"

Cho đến khi chúng tôi lên xe, anh vẫn không đáp lại lời tôi nói.

Tôi đau dạ dày dữ dội, đầu cũng đang quay như chong chóng, hạ kính xe xuống mức thấp nhất, để gió lạnh Bắc Kinh táp vào mặt.

Bác tài nhìn tôi qua gương chiếu hậu, nói: "Cô gái uống rượu rồi à?"

Tôi không nói gì, không có tâm trạng.

Dư Thần nói: "Phải."

Bác tài lại nhìn chúng tôi hai lần, nói: "Cặp đôi cãi nhau à?"

Tôi càng bực bội, gắt gỏng nói: "Không phải cặp đôi, anh ấy là anh trai tôi!"

Bác tài cười: "Ồ, tôi nhìn nhầm rồi? Chẳng giống chút nào."

Cảnh sắc lấp lánh ngoài cửa sổ xe lùi dần lại, tạo thành những vệt sáng sặc sỡ.

Tôi nhắm mắt, chìm vào bóng tối.

Không biết bao lâu sau, khi tôi mơ màng sắp ngủ, bỗng nghe thấy Dư Thần nói: "Anh không nhìn nhầm đâu."

Tôi lập tức mở mắt, nhìn chằm chằm anh ta: "Anh nói gì?"

Anh chậm rãi nói: "Tôi nói, tôi thích em."

Tôi sững sờ, rồi lấy túi xách đập mạnh vào anh, hét lên: "Anh đừng có mà đùa giỡn với tôi!"

Anh chặn túi xách, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, nói: "Mặc dù không nên tỏ tình ở chỗ này, nhưng anh nghĩ, anh thật sự thích em."

Tôi hoàn toàn ngẩn ra.

Bác tài chen vào: "Chàng trai, cậu nói thế là sao? Nghĩa là tỏ tình trên xe tôi làm cậu cảm thấy ấm ức à."

Câu này chẳng buồn cười chút nào, nhưng tôi lại bật cười, cười rồi lại bắt đầu nghẹn ngào.

"Chúng ta đã mấy tháng không nói chuyện, thậm chí tương tác trên mạng xã hội cũng ít. Tôi vô cớ bị anh lạnh nhạt, không có lấy một lý do, anh nói chúng ta là anh em, được thôi, tôi coi anh là anh trai." Tôi chậm rãi gỡ từng ngón tay anh ra: "Bây giờ anh lại nói thích tôi, sao anh không đi chế t đi?"

Dư Thần nuốt nước bọt, nói: "Trước đây anh còn chưa nghĩ kỹ, anh rất rối."

Tôi cười lạnh: "Vậy bây giờ anh đột nhiên nghĩ kỹ rồi à?"

Anh im lặng một lúc, nói: "Chưa nghĩ kỹ, nhưng anh nghĩ, với tình huống hôm nay, làm đàn ông thì phải tỏ tình."

Tôi vô thức hỏi lại: "Tình huống gì hôm nay?"

Anh nói: "Lúc em ngủ, em gọi tên tôi, còn khóc nữa."

Bác tài cười một tiếng, chậc chậc hai tiếng.

Tôi cảm thấy mình sắp nghẹt thở.

Đồ khốn Phương Việt.

Dư Thần nhìn tôi, áo lông vũ trắng phản chiếu ánh sáng yếu ớt, như một cánh buồm trắng trong biển tối.

Trông anh rất kiên nhẫn chờ đợi.

"Anh nói thích tôi là tôi phải đồng ý sao?" Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, "Từ ngày anh nói chúng ta là anh em, chúng ta đã không còn khả năng rồi. Những chàng trai theo đuổi tôi còn nhiều, anh nghĩ anh là ai?"

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)

Dư Thần nhìn tôi một lúc, nhẹ nhàng nói: "Vậy anh phải làm sao đây?"

14.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/khe-dua/chuong-1314-nhung-anh-trai-muon-hon-em-roi.html.]

Tôi không quan tâm anh phải làm sao. Anh ta ấm ức, tôi càng ấm ức.

Lời tỏ tình trong tưởng tượng của tôi không nên như thế này.

Nó nên xảy ra vào một buổi hoàng hôn khi trăng vừa mới leo lên ngọn cây, bầu trời còn mờ xanh. Bên hồ, hoặc dưới chân núi.

Tôi mặc thật đẹp, trang điểm thật xinh, rồi tôi nói với Dư Thần, tôi thích anh.

Anh chấp nhận thì tất cả đều vui vẻ; anh không chấp nhận thì tôi cũng không phải là kẻ thua cuộc.

Quan trọng nhất là, tư thế phải đẹp.

Dù tất cả những yếu tố tôi tưởng tượng không có, nhưng trước lời tỏ tình không nên có sự lạnh nhạt kéo dài khiến trái tim tan nát, không nên xảy ra trong xe taxi, càng không nên có một bác tài Bắc Kinh hóng chuyện.

Cảm giác này thật tệ.

Ngay lúc tôi sắp bùng nổ, Dư Thần bỗng nhiên hắng giọng.

Tôi ngước nhìn anh, phát hiện anh có vẻ hơi căng thẳng.

Rồi anh nói: "Bác tài, làm ơn, đừng cười nữa được không?"

Bác tài vui vẻ nói: "Tôi thích nhìn các bạn trẻ yêu đương. Được, cô gái đừng giận, tôi không nghe nữa được chưa?"

Ông ta lấy tai nghe ra đeo vào, thật sự nghe nhạc.

Đèn đường xuất hiện rồi biến mất, ánh sáng thay đổi nhanh chóng, khuôn mặt Dư Thần lúc sáng lúc tối.

Sau đó, anh lại hắng giọng, nói: "Ban đầu anh khá ghét em, nghĩ em mắc bệnh công chúa, yếu đuối mà còn hách dịch. Ớ... đừng véo anh, để anh nói hết đã. Sau đó, em đỡ cho tôi một chai rượu, sau việc đó cũng không khóc lóc vì đau, anh mới nghĩ rằng, có phải anh đã nhìn sai về em không."

Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh, cảm thấy trong lòng chua xót.

Anh không để ý ánh mắt tôi, tiếp tục nói: "Sau này anh thấy, em cũng khá dễ thương, hơn nữa em cũng thông minh lại xinh đẹp, anh có chút thích em. Ấy, khen em mà em cũng véo, có ai như em không? Không được động nữa nhé."

Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.

Lòng bàn tay dán chặt, như có lông vũ gãi ngứa trong lòng tôi. Đột nhiên tôi không dám động đậy nữa.

Anh nói: "Nhưng chúng ta là anh em, anh luôn cảm thấy không nên thích em. Vậy nên lúc phát hiện mình thích em, phản ứng đầu tiên của anh là không được, không thể như vậy. Gây tổn thương cho em, xin lỗi nhé."

Anh em, lại là anh em.

Giọng nói của anh trùng lặp với giấc mơ của tôi, khiến lòng tôi rơi xuống đáy vực.

Tôi gỡ ngón tay anh ra, cười lạnh hỏi: "Vậy bây giờ anh đang nói mơ sao?"

Tay anh đuổi theo, mười ngón tay đan vào nhau.

Ánh đèn đường lướt qua lúc ẩn lúc hiện chiếu sáng lông mày, mắt anh, chàng trai tôi từng thích, cương quyết nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi không buông, tai đỏ bừng nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh.

Anh nhã nhặn nói: "Bây giờ anh cảm thấy, mẹ kiếp cái chuyện anh em. Thích là thích, anh chấp nhận rồi."

Tôi không nhịn được cười, cười rồi mắt lại cay cay.

Dư Thần đưa tay lau khóe mắt tôi, nhẹ nhàng nói: "Thật sự xin lỗi, anh không cố ý làm em buồn. Thấy em khó chịu, anh cũng rất đau lòng."

Tôi tránh tay anh, nhưng nước mắt lại rơi trên mu bàn tay anh.

Tay anh khựng lại giữa không trung, như mất hết sức lực, mãi sau mới nói: "Hay em đánh anh đi, mắng anh vài câu cũng được, đừng khóc nữa."

Tôi thực sự đ.ấ.m anh mấy cái, anh vừa giả vờ đau khổ vừa nói thôi anh cũng phải đi bệnh viện, vừa cười ôm lấy vai tôi.

Đêm quá đẹp, thời gian như ngừng lại ở khoảnh khắc này.

Người tôi thích ôm lấy tôi, cẩn thận, trân trọng như báu vật.

Thình thịch thình thịch...

Thình thịch thình thịch...

Là nhịp tim ai đập nhanh như vậy, là ai nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu tôi.

Lại là ai, khẽ nói bên tai tôi: "Đinh Đinh, chúng ta ở bên nhau nhé."

Chúng tôi đã ở bên nhau. Những lúc không có tiết học, anh đi bảy chặng xe buýt, đến tìm tôi ăn cơm.

Mùa đông ở Bắc Kinh rất đẹp, bầu trời xanh thẳm không một gợn mây. Tôi ngồi sau yên xe đạp của anh, cuối cùng có thể công khai ôm lấy eo anh.

Tôi nhẹ nhàng tựa đầu vào lưng anh, gió nhẹ lướt qua mặt, đôi khi tôi lại mơ hồ không biết liệu đây có phải là mơ hay không.

Dư Thần cười: "Em có phải muốn làm thế này lâu rồi không?"

Tôi nói: "Chẳng lẽ anh không muốn?"

Anh nghiêm trang nói: "Anh là người đứng đắn."

Tôi véo mạnh eo anh.

Anh thay đổi giọng nói: "Nhưng nếu em muốn gọi anh là anh trai, anh cũng không ngại đâu."

Tôi nũng nịu gọi: "Anh trai, em muốn một cái hôn."

Anh "xì" một tiếng, đột ngột phanh xe.

Trăng vừa mới leo lên ngọn cây, bầu trời còn mờ xanh. Xe đạp dừng lại ngay dưới chân núi.

Anh nắm tay tôi kéo đi, tôi hỏi: "Chưa đến nơi mà?"

Anh không ngoảnh lại nói: "Nhưng anh trai muốn hôn em rồi."

Loading...