Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Khẽ Dựa - Chương 3,4: Chơi ván nữa, anh cho em thắng.

Cập nhật lúc: 2024-08-04 23:42:27
Lượt xem: 637

3.

Sau phẫu thuật, bố tôi cần phải ở lại bệnh viện.

Mẹ kế, à, thôi, đổi lại gọi là dì đi. Dì thu dọn quần áo vào viện chăm sóc bố tôi.

Dì chăm sóc bố rất vất vả, tôi nghĩ dù thật sự là vì tiền, nhưng dì chăm sóc kỹ lưỡng như vậy cũng không phải chuyện gì quá đáng.

Tôi thay đổi thái độ với dì và Dư Thần, không phải là tốt đẹp như hỏi han chăm sóc, mà là bình thường như cách đối xử với người lớn và bạn học.

Bố và dì thường xuyên ở bệnh viện, ở nhà chỉ còn lại tôi và Dư Thần.

Bố cho mỗi chúng tôi một khoản tiền, tự lo liệu bữa đêm và bữa sáng.

Tôi không hay ra ngoài ăn vì dạ dày tôi không tốt, sợ các quán ăn vỉa hè không sạch sẽ. Vì vậy, tôi cầm tiền mà không biết đi ăn gì.

Dư Thần không khó tính như tôi, quen thuộc hết các quán ăn và quán sáng xung quanh khu.

Tôi mặt dày theo anh ấy đi tìm chỗ ăn, anh không quan tâm cũng không đuổi tôi, để tôi tùy ý đi theo.

Rẽ qua bảy, tám lần vào một con hẻm nhỏ, hẻm tối đen. Anh vừa cao vừa chân dài, đi vào liền khuất trong bóng tối.

Tôi do dự một chút, cuối cùng anh ấy cũng dừng lại. Như đang chơi điện thoại, màn hình lóe lên ánh sáng.

Tôi cắn răng bước theo.

Trong hẻm có một quán gà kho, làm ăn bất ngờ vọt lên , chỗ ngồi trong quán sớm đã kín hết.

Ông chủ dựng bàn gấp ngoài trời, bưng ra hai tô gà kho lớn. Ngoài trời hơi gió, nhưng mùi gà kho thơm không cưỡng lại được. Tôi thêm miến và nấm hương, thấm đầy nước sốt, ngon tuyệt cú mèo.

Trong lúc ăn, cả hai chúng tôi không ai nói gì.

Tôi không nói vì mải ăn, không ngừng miệng được.

Còn lý do Dư Thần không nói chuyện.

Anh ấy có vẻ rất ghét tôi.

Đinh Tịnh, hãy tự tin lên, bỏ từ “có vẻ” đi.

Tôi tự nhủ với bản thân.

Tôi là người có nhiều nội tâm, tự nhiên lại làm mình buồn cười.

Dư Thần liếc nhìn tôi, đặt đũa xuống đi trả tiền.

Tôi nghe rõ số tiền trong tin nhắn WeChat của cửa hàng, là tiền ăn của cả hai chúng tôi.

“Cảm ơn nhé,” tôi nói.

“Không có gì,” Anh đáp.

Rồi lại im lặng.

Được thôi, thiếu đi mấy chuyện cười đùa của bố và mẹ kế, lần đầu tiên tôi cảm thấy ăn đêm chán nản vô vị thế này.

Ngày đầu tiên trôi qua như thế, ngày thứ hai dì về nhà để lấy đồ tiện thể dặn dò vài việc.

Chúng tôi không ở nội trú, trường là trường danh tiếng lâu năm, không đủ ký túc xá, sắp xếp cho học sinh lớp 10 và 11 đi học ngoại trú, để lại chỗ ở cho lớp 12.

Trước đây, buổi tối bố tôi thường đón tôi, ông sợ tôi đi đường ban đêm không an toàn. Sau đó có thêm Dư Thần, ông liền tiện thể đón cả hai về nhà.

Nhưng giờ ông đang nằm viện uống cháo trắng, dì liền dặn Dư Thần đưa đón tôi.

Ban đầu tôi không muốn, nghĩ mình có thể về cùng bạn thân. Nhưng tôi thấy Dư Thần cau mày.

Tốt lắm.

Anh ấy không vui, vậy thì tôi có lý do đi cùng anh ấy rồi.

Tôi nhanh miệng cướp lời Dư Thần, nhanh chóng đồng ý: “Vậy cảm ơn anh trai nhé.”

Dư Thần nhìn tôi đầy khó hiểu. Vì trước giờ tôi chưa bao giờ gọi anh ấy là anh trai.

“Em muốn làm gì?” Dì đi rồi anh mới hỏi.

Tôi nhìn anh ấy với vẻ mặt vô tội: “Em sợ chế t mà, mười giờ tối đi trên đường, lỡ gặp phải kẻ xấu thì sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/khe-dua/chuong-34-choi-van-nua-anh-cho-em-thang.html.]

Anh nhìn tôi một cái, rồi lại một cái.

Tôi đặc biệt tốt bụng nói: “Anh muốn nói gì thì cứ nói ra đi.”

Anh nói: “Kẻ xấu không biết kén chọn à?”

Tôi ngẫm lại một chút, lập tức hét: “Anh cút đi!”

Anh thật sự quay lưng đi. Tôi đứng tại chỗ nhìn chiếc áo đồng phục bị gió thổi phồng lên của anh, giống như một cánh buồm.

Nói ra cũng hơi ngại.

Ngay khoảnh khắc này tôi bỗng nhận ra, anh vẫn là một cậu thiếu niên mười bảy tuổi sống động, biết đùa giỡn, không phải là “con trai của mẹ kế” trầm lặng và hoàn hảo mọi mặt ở nhà.

Cũng trong khoảnh khắc này, tôi bắt đầu nhìn anh ấy như một người bạn cùng tuổi.

4.

Chỉ còn vài ngày nữa là đến cuộc thi tỉnh, tổ chức ở thành phố lân cận. Trường rất coi trọng, nghĩ rằng lần đầu tiên vào được vòng trong thì phải bồi dưỡng thêm một chút. Vì vậy lại tổ chức một đợt huấn luyện tập trung.

Lúc đó đã vào kỳ nghỉ đông, ban ngày chúng tôi huấn luyện, buổi tối về nhà làm bài tập. Đội tranh biện có rất nhiều người thú vị, tôi không có việc gì làm thì ôm bình giữ nhiệt nghe họ c.h.é.m gió.

Người tranh biện số ba tên là Lưu Triệu, là một tay chơi, chơi đủ thứ, cũng thích tổ chức cuộc vui, huấn luyện xong thì lén lái xe của người lớn trong nhà đưa chúng tôi đi chơi.

Người tranh biện số bốn tên là Hứa Hiêu, trông giống như một cán bộ thể dục không lo nghĩ gì, thực tế thì tinh tế hơn ai hết, miệng lại độc không ai bằng. Tôi thường nói hay là đổi vị trí tranh biện cho cậu ta, cậu ta lại nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ, rồi nhìn Dư Thần. Sau đó cười một tiếng, không nói gì.

Huấn luyện tập trung khoảng bảy, tám ngày, tôi đều theo họ chơi.

Có một hôm huấn luyện xong, Lưu Triệu ho khan, nói: "Đinh Tịnh, cậu về trước đi, hôm nay anh không đưa cậu đi chơi đâu."

Tôi lập tức nghi ngờ: "Các cậu định làm gì mà không cho mình đi theo à?"

Hứa Hiêu cười nửa miệng nói: "Xem cách cậu nói kìa, đâu phải là chuyện không thể cho người khác biết. Có vài chỗ con trai đi được, con gái không tiện đi, mấy anh đây là để bảo vệ an toàn cho cậu thôi."

Nghe cậu ta nói vậy, tôi tưởng họ định đi chỗ nào đó không lành mạnh.

Lưu Triệu đi thì được, Hứa Hiêu cũng không sao. Nhưng nếu muốn đưa Dư Thần đi, thì nhất định phải dẫn tôi theo.

Và rồi nửa tiếng sau, chúng tôi ngồi câu cá ở ngoại ô thành phố.

...

Tôi không ngờ đến được "bảo vệ an toàn" là ở ao cá.

Hứa Hiêu nói: "Sao vậy, cậu chẳng phải nói không biết bơi à?"

Tôi không biết bơi, cũng không giỏi câu cá. Câu chưa được nửa tiếng, tôi đã nói chuyện với Lưu Triệu đến hai mươi lần rồi.

Lưu Triệu bị tôi làm phiền đến phát bực, nói: "Này cô gái, phiền cô đừng cứ mãi quay đầu sang phải, thỉnh thoảng nhìn qua anh chàng đẹp trai bên trái kia, nói vài câu với cậu ta, hiểu không?"

Giọng cậu ta to, Dư Thần và Hứa Hiêu rõ ràng đều nghe thấy.

Dư Thần vẫn bình thản như thường lệ.

Hứa Hiêu đứng bên cạnh cười, nhìn tôi đầy ẩn ý. Cuối cùng nói: "Thôi, đừng câu nữa, đến chơi bài đi."

Tôi với Lưu Triệu cùng đội, Hứa Hiêu và Dư Thần là đối thủ của chúng tôi.

Tôi không biết tính bài, toàn đánh sai bài, bị đánh cho tơi tả. Dư Thần nhớ rất tốt, hoàn toàn ngược lại với tôi, như thần bài vậy.

Lưu Triệu la lên nói không thể cùng đội với tôi nữa, thua sạch rồi.

Tôi đ.ấ.m cậu ta: "Lúc nãy đòi lập tổ đội với bà đây thì không nói thế đi!"

Lưu Triệu né nhanh như chớp, chạy sang phía đối diện, chống hông nói với hai người kia: "Chúng ta lắc xúc xắc đi, ai lắc điểm thấp thì đội với Đinh Tịnh."

Lúc này Dư Thần đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh tôi: "Để tôi."

Tôi ngạc nhiên.

Anh ấy nhìn tôi, chậm rãi xào bài, nói: "May mắn sẽ xua đuổi vận rủi, biết đâu cậu lại chuyển vận."

Kết quả là vận may của anh ấy bị tôi phá vỡ.

Ba lần thua liên tiếp, anh ấy không nói gì, tôi thì bắt đầu ngại: "Hay là, chúng ta ăn cơm trước rồi chơi tiếp?"

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)

Anh kiên quyết xào bài, nói: "Không, chơi thêm ván nữa, anh cho em thắng."

Loading...