Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

KHI ĐÃ MUỘN MÀNG - CHƯƠNG 9

Cập nhật lúc: 2024-09-09 18:53:38
Lượt xem: 535

20.

 

Đêm hôm đó, mạng xã hội  lập tức bùng nổ.

 

Vài hotsearch đầu bảng đều liên quan đến yêu hận tình thù giữa ba người tôi, Sầm Sơ và Mạnh Hàng.

 

Tôi đột nhiên nhớ ra, tôi thực sự không biết ngày hôm đó Sầm Sơ đã rời đi như thế nào.

 

Tôi chỉ nhớ rằng mặt mình đã đỏ bừng lên ngay sau khi nghe thấy những lời khó hiểu của Mạnh Hàng.

 

Tôi vội vàng cướp lấy micro trên tay anh:

 

“Làm ơn đừng có nói nhảm nữa được không!”

 

Tôi chỉ cảm thấy vô cùng bối rối, lúng túng không biết làm gì.

 

Một người cười nói: “Tôi còn cứ tưởng cho dù trời có sập xuống thì cô Ôn cũng sẽ không thay đổi sắc mặt cơ.”

 

“Làm sao bây giờ, tôi đột nhiên cảm thấy có chút ngọt ngào là sao nhỉ?”

 

Sau khi kết thúc phỏng vấn, tôi và Mạnh Hàng bị đồng nghiệp từ các học viện khiêu vũ kéo đến dự tiệc ăn mừng.

 

Tôi không thích uống rượu nên trốn vào một góc lướt Weibo, lại càng cảm thấy vô vị hơn.

 

Đột nhiên, tôi nhận được một tin nhắn từ cha tôi.

 

[Lê Lê, chuyện con với Sầm Sơ là sao vậy?]

 

Tôi gãi gãi đầu mũi.

 

Ngay cả người già cổ hủ như ông cũng bắt đầu lên mạng lướt web rồi.

 

Nhưng không ngờ chuyện ông muốn nói không phải là việc Sầm Sơ lấy ra một chiếc nhẫn kim cương để cầu hôn tôi tại lễ trao giải.

 

Cha gửi tới một vài tấm ảnh.

 

Trong ảnh là một số hợp đồng.

 

Đều là những dự án lớn của nhà họ Sầm trong năm nay, nghe nói lợi nhuận khá cao, doanh thu tới hàng chục triệu.

 

Sau đó cha còn gửi tới một loạt tin nhắn thoại dài.

 

【 Sầm Sơ nói muốn chuyển nhượng mấy dự án này cho con, còn nói cha không cần lo lắng, con cũng đừng cảm thấy đây là gánh nặng.】

 

【 Nó biết trước kia đã làm những chuyện có lỗi với con, cũng không cầu xin con tha thứ, những dự án này…】

 

Tôi biết cha tôi là người như thế nào, ông ấy thường nói, có lợi ích mà không lấy  thì là đồ ngốc.

 

Tôi cũng chẳng quan tâm.

 

Tôi nhắn lại hai chữ: 【 Tuỳ cha.】

 

Cha tôi gửi lại một biểu tượng cảm xúc cười hề hề.

 

【Đến lúc đó toàn bộ lợi nhuận sẽ được chuyển thẳng vào tài khoản của con.】

 

【 Bảo bối, con đừng nghĩ rằng mình nợ nó cái gì, đây là điều mà nó nên làm.】

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/khi-da-muon-mang/chuong-9.html.]

【 Năm đó vì bị bệnh mà con phải chịu biết bao đau khổ, lẽ nào nó không nên bồi thường cho con sao?】

 

【 Chỉ là một khoản phí tổn hại tinh thần nho nhỏ mà thôi, thế là lời cho nó lắm rồi.】

21.

 

Sau khi nói chuyện với cha xong, tôi để điện thoại xuống.

 

Không biết tại sao nhưng tôi luôn có linh cảm rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại Sầm Sơ nữa.

 

Anh ta sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời tôi.

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm, bước ra khỏi phòng riêng.

 

Cảnh sắc ban đêm bên ngoài rất đẹp.

 

Gió thổi mơn man, ve kêu rầm rì.

 

Tôi ngồi bên cạnh bồn hoa, một nhành mai vươn ra ngoài rơi xuống vai tôi.

 

Đã lâu lắm rồi mới có được một bầu không khí tươi đẹp và thoải mái đến vậy.

 

Kết quả là sau lưng tôi đột nhiên vang lên tiếng ai đó đang gọi điện thoại, phá nát khung cảnh đẹp đẽ này.

 

Là Mạnh Hàng và chú của anh ấy, điện thoại còn đang bật loa ngoài.

 

Giọng thầy hướng dẫn của tôi cũng giống như Mạnh Hàng, cực kỳ to.

 

“Thằng nhãi con, bao giờ thì cháu mới theo đuổi được Ôn Lê đây hả?”

 

“Chú không muốn nó gọi mình là thầy nữa, chú muốn nó gọi chú là chú!”

 

Ôi trời!

 

Tôi chưa bao giờ biết rằng người  thầy khiêu vũ bảo thủ cứng nhắc kia lại có thể nói ra những lời này.

 

“Con sợ quá nhanh thì sẽ dọa sợ cô ấy……”

 

“Đều tại chú đó, lúc nào cũng thâm trầm, chẳng giúp đỡ được gì cho cháu trai yêu quý của mình gì cả.”

 

Nói xong những lời này, Mạnh Hàng quay người lại.

 

Vừa nhìn thấy tôi, anh ấy lập tức sững sờ, cả người cứng đơ đứng yên tại chỗ.

 

Bầu không khí cũng đông cứng lại.

💌Bạn đang đọc truyện của nhà: Cần 1 ly cafe mỗi ngày 💌
💓Hãy vào trang mình để thưởng thức thêm nhiều truyện khác nữa nhé!💓

 

Chỉ có người thầy hướng dẫn ở đầu dây bên kia điện thoại không biết chuyện gì vừa xảy ra nên vẫn hùng hổ hét lên:

 

“Sao không nói gì thế, tín hiệu không tốt à?”

 

“Này thằng nhóc, cháu nhìn thấy ai sao?”

 

“A lô a lô a lô.”

 

Tôi cầm lấy điện thoại trong tay Mạnh Hàng, trực tiếp trả lời:

 

“Chú ơi, là cháu nè.”

 

Loading...