Khi Không Còn Muốn Cứu Rỗi Phản Diện Nữa - Chương 11: FULL
Cập nhật lúc: 2024-10-14 09:43:20
Lượt xem: 1,311
Trở thành bậc đế vương, thật là những từ ngữ đầy cám dỗ.
Lúc đầu ta còn tràn đầy tự tin, đầy tham vọng.
Nhưng khi nhìn thấy bản tấu chương thứ một trăm mười viết về việc lợn của ai đó bị trộm, nhà ai đó bị cháy, nhà ai đó sủng thiếp diệt thê... toàn là những chuyện vặt vãnh như vậy.
Thậm chí có người, chẳng có việc gì quan trọng, suýt chút nữa thì tâng bốc nổ trời, khen Hứa Thanh Yểu là tuyệt thế vô song, thần nữ hạ phàn...
Trước khi xem tấu chương, não ta: O.
Sau khi xem tấu chương, não ta: o.
Bọn họ có bị bệnh không vậy trời ạ!
Có thể nói những điều gì đó hữu ích không?
Hứa Thanh Yểu lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh như đã quen, liếc nhìn những bản tấu chương vô dụng nịnh hót rồi ném sang một bên, xếp những bản tấu chương thực sự nói đến dân sinh, quân sự... thành một chồng, bắt đầu phê duyệt.
Tuy bất lực nhưng ta vẫn chăm chú học theo Hứa Thanh Yểu cách xử lý chính sự, đôi khi nàng cũng hỏi ý kiến của ta về việc trị quốc.
Những điều nàng dạy ta, ta không dám lơ là chút nào.
Ta đã học được rất nhiều từ nàng.
Nàng nói: "Cố Hi, ngươi rất thông minh, ta tin rằng sau này ngươi nhất định sẽ trở thành một nữ đế xuất sắc."
-
Cuối cùng, ngày nàng phải rời đi cũng đến.
Từ nay về sau, ta và nàng sẽ không còn gặp lại nữa.
Ta và nàng, quan hệ vừa là thầy vừa là bạn, ta biết thân phận của nàng, nàng đã từng dùng thân xác của ta.
Một sớm chia ly, chung quy vẫn là không nỡ.
Ta khẽ hỏi: "Ta có thể biết ngươi trông như thế nào không?"
Từ khi Hứa Thanh Yểu đến đây, đều là dùng khuôn mặt của ta, thay thế thân phận của ta.
Dung mạo thật sự của nàng, rốt cuộc ra sao?
Nàng là Nữ Đế, chắc hẳn là vô cùng ung dung hoa quý?
Hứa Thanh Yểu khẽ giật mình.
Trong Cần Chính điện, nàng trải một tờ giấy trắng trên bàn.
Cầm bút lên, từng chấm mực loang ra trên giấy.
Nàng, cũng tinh thông thư họa.
...
Chỉ thấy Nữ Đế trong tranh của nàng mặc long bào, đội phượng quan, ngũ quan vô cùng tinh xảo, môi son đỏ răng trắng, mặt như hoa phù dung, so với dung mạo của ta cũng không hề kém cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/khi-khong-con-muon-cuu-roi-phan-dien-nua/chuong-11-full.html.]
Nhưng thần sắc của nàng lại uy nghiêm lạnh lùng, không thể xâm phạm, không có một chút nào dáng vẻ quyến rũ của nữ tử khuê các.
Thân nữ nhi, lại đứng sừng sững giữa minh điện nguy nga.
Đây mới là Nữ Đế thực sự sao?
Nhưng ta không hề ghen tị, bởi vì thời đại thuộc về ta, cũng sắp được ta khai sáng.
Hứa Thanh Yểu thu bút.
Nàng rót một chén rượu, nâng chén về phía ta, uống cạn một hơi, ánh mắt chân thành: ""Hân hạnh, được cùng quân chung thuyền."."
Ta khép người hành lễ với nàng: "Thừa ơn Bệ hạ chiếu cố và dạy bảo."
Đây là lần đầu tiên ta gọi nàng là Bệ hạ, cũng là lần cuối cùng.
Vừa dứt lời, ta cảm thấy một cỗ lực lượng không thể kháng cự kéo hồn phách ta va vào thân thể của mình.
...
Chờ đến khi ta tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, tay vừa đặt lên chăn, liền cảm nhận được xúc cảm chân thật.
Ta không khỏi khựng lại.
Đã quá lâu rồi.
Ta đã quá lâu không trở về thân thể của chính mình.
Hơn ba trăm kiếp luân hồi.
Hứa Thanh Yểu, nàng đã trở về thế giới của mình rồi sao?
Ta đứng dậy, nhìn thấy trên bàn ngoài bức tranh của Hứa Thanh Yểu, còn có một tờ giấy khác viết: [Thiên đạo nơi này đã hứa với ta, từ nay về sau, ngươi sẽ không còn bị người xuyên không chiếm giữ thân thể nữa. Phản diện Thẩm Trường Uyên đã chết, cốt truyện sẽ không còn ảnh hưởng đến ngươi nữa.]
-
Lại một năm hoa đào nở.
Ta mặc long bào, đứng dưới gốc cây đào.
Gió nhẹ thoảng qua, từng cánh hoa đào màu hồng phấn rơi xuống vai ta.
Hương hoa đào ngọt ngào thoang thoảng bên cánh mũi.
Nhưng ánh mắt ta không dừng lại trên hoa đào, mà xuyên qua dòng suối nhỏ, rơi xuống cây liễu đối diện.
Hình như nhìn thấy một nữ tử mặc váy dài xinh đẹp bẻ cành liễu, trên mặt mang theo ý cười lười biếng kiều diễm, ngón tay thon dài, đan cành liễu thành vòng, muốn đặt vào trong không khí.
"Bệ hạ đang nhớ người nào sao?" Nữ tướng quân bên cạnh tò mò hỏi.
Làn da của nàng tuy là màu lúa mì, nhưng dung mạo xinh đẹp, phong tư trác việt, mang theo khí chất kiên cường và trầm ổn như núi.
Trên người nàng, đã không còn nhìn thấy một chút nào dáng vẻ từng cuồng si vì tình yêu.
"Trẫm quả thực đang nhớ một người bạn cũ." Ánh mắt ta tràn đầy hoài niệm, giọng nói mang theo ý cười, "Chỉ là không biết, nàng ấy ở một không gian khác, có phải cũng đang thưởng thức cảnh đẹp như thế này không?"
—Hết—