Khi Lòng Tin Bị Phản Bội - 03.
Cập nhật lúc: 2024-09-25 09:40:14
Lượt xem: 349
"Chu Dạng, anh xem video con trai biểu diễn chưa? Anh đã hứa với nó là xong việc sẽ về ngay, anh làm được chưa? Anh nói sẽ mua quà cho nó, anh đã mua chưa?"
Nghe tôi chất vấn như vậy, Chu Dạng thoáng lúng túng rồi cau có, bực bội xoa trán.
"Hôm nay anh thật sự không có thời gian thở nữa, em nói xem, sinh nhật của Địch Địch, anh có thể không ở bên nó sao? Em không biết con bé tội nghiệp thế nào đâu, đây lại là lần đầu tiên nó được tổ chức sinh nhật, nếu em có mặt ở đó, em có đành lòng không?"
Anh ấy còn hỏi ngược lại tôi, tôi giận đến mức suýt bật cười, chỉ thấy thái dương giật liên tục.
"Chu Dạng, sau này những gì không làm được thì đừng hứa với con, anh có biết Hàng Hàng mệt lắm rồi mà vẫn cố chờ anh không?"
Khuôn mặt Chu Dạng thoáng hiện sự hối hận, nhưng anh vẫn giữ vẻ mặt căng thẳng.
Tôi tiếp tục: "Và nữa, tại sao điện thoại của anh lại ở chỗ Lý Mộc Lệ?"
"Chỉ là một cái điện thoại thôi mà, trong đó có gì bí mật đâu, cô ấy không được cầm sao? Kim Kim, em cứ bám vào chuyện này thì chẳng vui vẻ gì đâu!"
Giống như đã chạm đến dây thần kinh nào đó của anh, giọng Chu Dạng lớn hẳn lên.
Cuối cùng, chúng tôi cãi nhau và không ai vui vẻ cả.
Chồng của Lý Mộc Lệ là một tên cờ b.ạ.c lêu lổng, ưu điểm duy nhất của anh ta là vẻ ngoài đẹp trai.
Nhưng chính nhờ vẻ ngoài đó mà anh ta đã mê hoặc không ít cô gái trẻ.
Lý Mộc Lệ cũng bị cuốn hút như vậy, nhất quyết kết hôn với anh ta.
Chu Dạng phản đối kịch liệt, dẫn đến cãi nhau với cô ấy.
"Nếu chị dám cưới hắn ta, từ nay chị không còn là chị của em nữa!"
Quan hệ của hai người căng thẳng suốt một thời gian dài, cho đến khi chồng của Lý Mộc Lệ bỏ trốn vì nợ nần, Chu Dạng mới tìm gặp cô ấy.
Cũng vào lúc đó tôi mới biết Chu Dạng còn có một người chị như vậy.
Khi Chu Dạng tìm thấy Lý Mộc Lệ, cô ấy đang dắt Địch Địch đứng bên bờ sông lớn, làm anh ấy sợ hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/khi-long-tin-bi-phan-boi/03.html.]
Lý Mộc Lệ vừa khóc vừa nói rằng cô ấy nợ rất nhiều tiền, không trả nổi, thà kết thúc cho xong.
Chu Dạng đau lòng kéo cô lại: "Em sẽ giúp chị trả!"
Sau đó, Chu Dạng đã giúp Lý Mộc Lệ trả khoản nợ lớn, sắp xếp cho cô một ngôi nhà mới, và tìm trường mới cho Địch Địch.
Lý Mộc Lệ không còn ý định tự tử nữa, nhưng cô bắt đầu thường xuyên làm phiền Chu Dạng.
Nhà vệ sinh bị tắc, gọi Chu Dạng.
Con ốm, gọi Chu Dạng.
Thậm chí sau này, lấy đồ đặt hàng hay đi chợ cũng gọi Chu Dạng.
Tôi không chịu được nữa, ngăn anh ấy lại:
"Anh đã làm đủ rồi, Chu Dạng, anh đã đổi cả công việc vì chị anh, anh còn muốn đến mức nào nữa?"
"Kim Kim, em hãy hiểu cho anh, nếu không phải vì anh, chị ấy cũng không đến mức này, anh có nghĩa vụ và trách nhiệm đối xử tốt với chị ấy hơn."
Có lần, Chu Dạng hiếm hoi có thời gian rảnh để chơi với con trai ở công viên, vừa xuống dưới nhà chưa được hai phút, Lý Mộc Lệ lại gọi điện.
"Chu Dạng, em mau đến đây, nhà bị rò rỉ nước rồi, làm sao bây giờ?"
Chu Dạng đặt con trai ở phòng bảo vệ rồi vội vã đi ngay, thậm chí quên cả thông báo cho tôi, phải nhờ cô hàng xóm Trương Dì nhìn thấy mới nói lại cho tôi.
Chu Dạng đã khó khăn lắm mới tìm được công việc không phải đi công tác, nhưng thời gian ngoài công việc gần như đều bị Lý Mộc Lệ chiếm hết.
Anh ấy giống như một người hầu luôn sẵn sàng chờ lệnh, bất cứ lúc nào cũng nghe theo sự triệu hồi của Lý Mộc Lệ.
Anh ấy vui vẻ chấp nhận, vì điều đó giúp anh bù đắp cho cảm giác tội lỗi trong lòng mình.
Nhưng tôi thì vô cùng đau khổ, và giữa tôi với Chu Dạng ngày càng có nhiều tranh cãi.
Tôi cảm thấy sự chịu đựng của mình sắp đến giới hạn rồi.