Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Khi Mèo Thích Trộm… Quần Lót - 08.

Cập nhật lúc: 2024-10-11 15:56:41
Lượt xem: 78

23

 

Đợi việc bấy lâu, cuối cùng tôi cũng bắt đầu toàn tâm toàn ý đi tìm việc.

 

Không lâu sau, tôi đã trúng tuyển vào một vị trí tại một công ty truyền thông.

 

Công ty rất trẻ trung, chủ yếu tập trung vào đào tạo người mẫu trong nước và quốc tế.

 

Ngày đầu tiên đi làm, chị nhân sự dẫn tôi đi tham quan công ty.

 

“Công ty chúng ta có rất nhiều trai xinh gái đẹp, và không khí làm việc cũng rất thoải mái. Biết đâu em lại có cơ hội thoát kiếp độc thân đấy.” Chị ấy đùa vui nói với tôi.

 

Tôi không giỏi ăn nói, chỉ mỉm cười đáp lại.

 

Khi cánh cửa phòng trang điểm được đẩy ra, nụ cười trên mặt tôi lập tức đông cứng lại.

 

Đàm Minh Vũ cũng rõ ràng là ngẩn người ra.

 

Trong phòng trang điểm, mấy người mẫu nam trẻ tuổi đang chuẩn bị trang điểm và làm tóc.

 

Người đầu tiên quay đầu lại chính là Đàm Minh Vũ, và người đầu tiên tôi nhìn thấy cũng là anh ấy.

 

Bình thường gặp anh ở khu chung cư, trang phục của anh luôn đơn giản và thoải mái, trông như một cậu trai nhà bên.

 

Lần này chỉ vô tình lướt nhìn, trái tim tôi dường như ngừng đập trong một khoảnh khắc.

 

Anh ấy đẹp thật, người đẹp vì lụa, ngựa đẹp vì yên, quả nhiên không sai chút nào. Chỉ cần làm tóc và ăn mặc chỉn chu một chút, anh ấy tỏa sáng như một ngôi sao trên bầu trời.

 

Chị nhân sự theo ánh mắt tôi nhìn về phía anh, khẽ ghé sát tai tôi nói nhỏ: “Em tinh mắt thật, anh ấy là gương mặt đại diện nổi bật của công ty mình, mỗi lần chụp hình cát-xê đều cao hơn cả người mẫu quốc tế đấy!”

 

Tôi vẫn chưa hết ngạc nhiên.

 

Anh ấy… lại là một người mẫu sao?

 

Trong phòng trang điểm đông người, để tránh những rắc rối không đáng có về sau, tôi không có ý định tiết lộ rằng tôi và Đàm Minh Vũ đã quen biết.

 

Có lẽ anh cũng hiểu ý tôi, chỉ nhẹ nhàng nhếch môi, khẽ gật đầu chào.

 

Sau đó, anh ngồi xuống trước gương, tiếp tục để thợ trang điểm làm việc, cúi mắt nhìn điện thoại với dáng vẻ điềm tĩnh, toát ra chút lạnh nhạt xa cách.

 

Anh ấy trong bộ dạng này hoàn toàn khác với chàng trai thân thiện, tự nhiên mà tôi từng biết ở khu chung cư.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/khi-meo-thich-trom-quan-lot/08.html.]

Đột nhiên, tôi không biết mình nên cảm thấy thế nào.

 

Một phần trong tôi muốn rút lui, vì không muốn tiếp tục đối diện với một con người mà tôi đã từng có những cảm xúc phức tạp. Nhưng một phần khác lại không kìm được mà bị cuốn hút bởi ánh hào quang toát ra từ anh, khiến tôi không thể nào rời mắt.

 

Trong khoảnh khắc đó, tôi nhận ra, dường như lần gặp gỡ này không chỉ là ngẫu nhiên.

 

Tôi và Đàm Minh Vũ, có lẽ vẫn còn điều gì đó chưa khép lại.

 

24.

 

Hôm nay tôi đến công ty làm thủ tục nhận việc đúng lúc, buổi tối có tiệc công ty tổ chức mỗi tháng một lần.

 

Chị nhân sự đặc biệt đến nhắc nhở tôi: “Tâm Điềm, em nhất định phải tham gia nhé, lần này tiện thể sẽ tổ chức lễ chào đón em luôn.”

 

Tôi có chút sợ giao tiếp xã hội, nhưng mới đến công ty, cũng không tiện làm người quá khác biệt, nên chiều tan làm liền đi cùng mọi người đến nhà hàng.

 

Đàm Minh Vũ cũng đến.

 

Anh ấy cùng vài người mẫu nam khác cao chạm ngưỡng 1m90 bước vào phòng, khiến tất cả nữ đồng nghiệp đều reo hò thích thú.

 

Tôi vội dời mắt đi, cắn nhẹ ống hút của cốc nước trái cây.

 

Cảm nhận có một bóng người ngồi xuống bên cạnh, mùi nước hoa nam tính dễ chịu phả vào mũi.

 

Tim tôi hơi thắt lại, liền quay đầu nhìn.

 

Nhưng đập vào mắt tôi là một khuôn mặt lai Tây hoàn toàn xa lạ.

 

Cậu trai lai mỉm cười, đôi mắt cong cong: “Chị ơi, em ngồi ở— Ê ê ê! Đàm Minh Vũ, tên khốn này! Cậu làm gì thế!”

 

Đàm Minh Vũ không biết từ lúc nào đã vòng qua đây, túm lấy cổ áo sau của cậu trai lai, kéo cậu ta đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

 

Sau đó anh chỉ vào vị trí đối diện, “Cậu, ngồi bên kia.”

 

Các nữ đồng nghiệp bắt đầu trêu ghẹo: “Ôi chao! Minh Vũ đối xử với người đẹp có khác ha!”

 

“Người ta mới ngày đầu đi làm mà cậu đã để mắt đến rồi hả? Ha ha ha!”

 

Trở thành tiêu điểm của mọi ánh mắt, tôi luống cuống vội vàng giải thích: “Không phải đâu, anh ấy, anh ấy có bạn gái rồi mà…”

 

Cả bàn ăn bỗng chốc im bặt.

 

Loading...