Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Khi Mèo Thích Trộm… Quần Lót - 17.

Cập nhật lúc: 2024-10-11 16:00:30
Lượt xem: 41

Khí chất của cô gái Porsche này rất mạnh, nhìn gần thì thấy lớn tuổi hơn tôi vài tuổi, sự chênh lệch về tuổi tác khiến cô ấy trông càng thêm quyền lực.

 

Cô ấy nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi bất ngờ nở một nụ cười tươi rói.

 

“Chào em, em là Tâm Điềm phải không? Chị là chị của Đàm Minh Vũ, em cứ gọi chị là Đàm Thanh.”

 

Cả người tôi sững sờ, não như bị đơ cứng trong vài giây.

 

Cái gì cơ… chị gái của Đàm Minh Vũ?

 

Những suy đoán trước đó của tôi lập tức sụp đổ tan tành.

 

“Chị… là chị gái của anh ấy?” Tôi lắp bắp hỏi lại, vẫn chưa hoàn toàn tin vào tai mình.

 

“Phải rồi.” Đàm Thanh mỉm cười, ánh mắt vừa sắc sảo vừa ấm áp, “Nghe danh em đã lâu, hôm nay mới được gặp.”

 

Cô ấy vừa nói vừa bước vào nhà tôi một cách tự nhiên, làm tôi không kịp phản ứng.

 

Thôi xong rồi, mình phải làm gì bây giờ? Đuổi khách thì không lịch sự, mà để chị ấy vào thì tôi cảm thấy mình chẳng khác gì đang bị tra khảo tại nhà riêng!

 

“Nghe… nghe danh em rồi sao?” Tôi đứng ngây như phỗng ở cửa, hoang mang không biết nên làm gì.

 

“Đương nhiên, tên em suốt ngày được Minh Vũ nhắc đến mà.” Cô ấy cười tinh quái, chậm rãi ngồi xuống sofa như thể đang ở nhà mình.

 

Tôi đứng như trời trồng, nửa tin nửa ngờ, mà cũng không dám động đậy.

 

Thấy tôi luống cuống như vậy, chị ấy liền xua tay, ra hiệu cho tôi ngồi xuống.

 

“Em đừng căng thẳng, chị chỉ muốn gặp cô gái mà Minh Vũ thích thôi.” Đàm Thanh thẳng thắn nói.

 

“Cô gái mà… anh ấy thích?” Tôi lẩm bẩm lặp lại, cảm giác m.á.u dồn hết lên mặt.

 

Cái gì vậy? Đàm Minh Vũ thích tôi?

 

“Phải, nó còn không chịu thừa nhận, nhưng mỗi lần nhắc đến em, mắt nó đều sáng lấp lánh như ngôi sao vậy.”

 

Tôi không thể tin vào những gì mình đang nghe thấy.

 

“Vậy… vậy lần trước… chị và anh ấy cãi nhau…”

 

“À, chuyện đó à.” Đàm Thanh khẽ nhếch môi, vẻ mặt lộ rõ sự bất đắc dĩ. “Lần đó chị chỉ đang cảnh cáo nó đừng để bị người khác hiểu lầm nữa. Cái thói quen chỉ muốn làm rõ mọi chuyện mà chẳng chịu giải thích cho người ta hiểu, sẽ khiến em gái người ta hiểu lầm mất thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/khi-meo-thich-trom-quan-lot/17.html.]

 

Nói đến đây, chị ấy nheo mắt nhìn tôi.

 

Tôi có cảm giác như bị bắt bài, mặt đỏ bừng lên.

 

“Vậy, chị… chị không phải bạn gái của anh ấy sao?” Tôi lắp bắp hỏi, vừa ngại vừa nhẹ nhõm.

 

“Trời ạ, em nghĩ cái gì thế hả!” Đàm Thanh cười phá lên, “Chị lớn hơn nó tận bảy tuổi đấy, không phải cái loại cẩu huyết l.o.ạ.n l.u.â.n em nghĩ đâu.”

 

Tôi bối rối cúi đầu, tai đỏ đến mức có thể nhỏ máu.

 

Thế mà tôi lại nghi ngờ lung tung hết cả…

 

“Nhưng mà…” Tôi ngập ngừng, “Chiếc Porsche màu hồng phấn đó…?”

 

“Chiếc đó là xe của chị mà. Đừng nói là em còn hiểu lầm gì nữa đấy?”

 

Tôi ngượng ngùng gật đầu, không biết nói sao cho phải.

 

Đàm Thanh nhìn tôi một hồi, rồi lại bật cười, vỗ vai tôi.

 

“Chị đoán là em nghĩ chị với Minh Vũ đang hẹn hò, đúng không?”

 

Tôi cắn môi, không trả lời.

 

“Không phải đâu. Tụi chị là chị em ruột, lần đó cãi nhau vì một vài chuyện riêng thôi. Minh Vũ mà biết em nghĩ như vậy chắc nó ngốc luôn cho mà xem.” Cô ấy cười tươi, ánh mắt dịu dàng.

 

Cả người tôi như trút được gánh nặng, cảm giác trái tim bị đè nén bấy lâu nay cuối cùng cũng được giải tỏa.

 

Tất cả những điều tôi lo lắng, băn khoăn, hóa ra chỉ là hiểu lầm to lớn mà thôi.

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy cả người như được thả lỏng.

 

Đàm Thanh nhìn tôi, rồi nghiêm túc nói: “Chị không muốn can thiệp vào chuyện tình cảm của hai đứa, nhưng nếu thích thì đừng chần chừ. Em trai chị hơi ngốc, phải cho nó biết là em thật sự nghiêm túc.”

 

Tôi ngẩn ra, trái tim lại rung lên một nhịp.

 

Nghiêm túc… sao?

 

Có lẽ, lần này, tôi thật sự muốn cho chúng tôi một cơ hội nghiêm túc rồi.

 

Loading...