KHI NGƯỜI CÂM XUYÊN VÀO GAME KINH DỊ YÊN TĨNH - C8
Cập nhật lúc: 2024-08-08 07:32:07
Lượt xem: 577
8.
Ngay khi tôi sắp trở thành một phần của phế tích, tôi được một nguồn sức mạnh rất lớn kéo ra ngoài, sau đó tôi liền rơi vào một cái ôm ấm áp.
Tôi ngước mắt lên nhìn, hóa ra là boss.
Sự lo lắng trong mắt hắn khiến tôi nhớ đến một người, tôi làm thủ ngữ với hắn: “Sao anh lại biết tôi ở đây?”
Boss ôm tôi, ánh mắt tối sầm lại.
“Cô lại muốn về phòng ngủ với tôi?”
Tôi suy nghĩ hai câu này chẳng giống nhau chút nào mà, hắn rốt cuộc có biết ngôn ngữ ký hiệu hay không thế.
Tôi không khoa tay nữa, nhảy từ trên người hắn xuống, tiếp tục tìm kiếm manh mối.
Boss nhắm mắt theo đuôi tôi: “Phòng của tôi ở căn phòng sâu nhất trong cùng, cô đi nhầm rồi kìa.”
Bàn tay định đẩy cửa của tôi khựng lại, xoay người dùng tốc độ tay 180 km/h mắng hắn một trận.
“Tôi nói nè đại ca, anh thật sự rất ảnh hưởng đến việc tìm kiếm manh mối của tôi đó, anh tự đi chơi một mình đi có được không? Nếu tôi không tìm ra cách phá giải cục diện, tất cả chúng tôi đều phải ch hết đó.”
Tôi vốn cho rằng như này thì boss sẽ tránh xa tôi ra chút, chẳng ngờ hắn lại ngại ngùng cúi đầu xuống: “Cô lại khen tôi rồi.”
“Cô yêu tôi đến vậy ư?”
Tôi hung hăng trừng hắn một cái, tôi có thể làm sao bây giờ, tôi còn không nói chuyện được.
Lúc này, hệ thống lại xuất hiện.
Chữ viết đỏ như m.á.u hiện ra trước mắt tôi: [Con đường chạy ra khỏi trấn nhỏ đã được cho vào túi.]
Xem ra là có người tìm được manh mối liên quan đến việc chạy trốn, tôi lục soát từng phòng một, không có thu hoạch.
Cho đến khi lục soát tới phòng boss, hắn chắn trước mặt tôi, trên mặt lộ ra một chút chua xót.
“Cuối cùng cô cũng muốn vào ư?”
Tôi vòng qua hắn, đẩy cửa vào phòng.
Trong phòng vẫn giống tối qua, chỉ là tấm gương từ góc chính diện đã nghiêng sang một bên.
Tôi đi đến trước gương, nhẹ nhàng đụng một cái, không ngờ tấm gương trực tiếp vỡ vụn, một bóng hình màu đen bay ra từ mảnh vỡ của tấm gương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/khi-nguoi-cam-xuyen-vao-game-kinh-di-yen-tinh/c8.html.]
“Chạy đi!” Boss kéo lấy tay tôi, bước nhanh về phía phòng khác.
[Đậu má, chị gái nhỏ này chắc là người chơi trời chọn quá, mấy người chơi trước đó sao không đụng phải tấm gương này chứ?]
[Đù đù đù, boss dắt chị gái nhỏ chạy trốn kìa.]
[Hay đó, mà chuyện gì đang xảy ra thế?]
Bóng đen sau lưng điên cuồng gào thét, hai chúng tôi chạy tới phòng chứa đồ dưới lầu ẩn núp.
Bên trong không gian nhỏ hẹp, tôi căn bản không bỏ lỡ ánh mắt boss nhìn về phía mình.
Tôi làm thủ ngữ với hắn: “Là anh đúng không?”
Boss tiếp tục giả vờ vô tội: “Cô lại muốn nhìn cơ bụng của tôi à?”
Tôi nghiêm túc nhìn boss, gọi một cái tên, thân thể hắn lập tức sửng sờ.
Tôi tiếp tục làm thủ ngữ: “Là anh, chính là anh.”
Thật ra tôi đã sớm nhận ra boss sẽ không hại mình, từ lần đầu tiên hắn giải thích lung tung ngôn ngữ ký hiệu của tôi, tôi đã phát hiện rồi.
Tôi tên Ngô Đồng, là một người câm.
Nhưng tôi không phải người câm bẩm sinh. Khi tôi còn nhỏ, trong nhà đã xảy ra một biến cố lớn.
Tôi tận mắt nhìn thấy cha mẹ mình bị hung thủ gi*t người phanh thây một cách tàn nhẫn.
Mà cơ thể nhỏ bé của tôi núp dưới giường may mắn thoát được một kiếp.
Bành Nhiên là anh trai mà sau này tôi quen biết ở cô nhi viện.
Từ sau chuyện ấy, tôi không bao giờ mở miệng nói chuyện nữa, bác sĩ nói đó là di chứng của chấn thương tâm lý nghiêm trọng.
Bành Nhiên vì chữa khỏi bệnh cho tôi mà hối hả ngược xuôi, thậm chí nghỉ học đi làm công để cho tôi cơ hội được đến trường.
Hai chúng tôi lớn lên cùng nhau, cũng thuận theo tự nhiên mà ở bên nhau.
Sau khi tôi lên đại học, hắn bắt đầu đối xử lãnh đạm với tôi, thậm chí ghét bỏ tôi là một người câm.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Sau một cuộc chiến tranh lạnh, chúng tôi chia tay.
Đến tận bây giờ, tôi cũng chưa từng gặp lại hắn.