KHI PHẢN DIỆN BỆNH KIỀU VỚ PHẢI NỮ PHỤ BIẾN THÁI - C21
Cập nhật lúc: 2024-08-19 09:20:38
Lượt xem: 1,004
Lý Tuần bảo tôi ngủ trong lồng sắt.
Tôi ngoan ngoãn nằm vào bên trong, nhìn hắn kêu gâu gâu.
Hắn bị tôi gọi đến mất kiên nhẫn, đôi lông mày tinh xảo tuấn tú cau lại: "Làm sao vậy?"
Tôi ngẩng mặt lên, dùng đỉnh đầu cọ bắp chân hắn, làm bộ l.i.ế.m cổ tay của mình.
“......Em muốn tắm rửa?”
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Vẻ mặt Lý Tuần kỳ lạ, cố nhịn xuống, nghiến răng nghiến lợi.
Hắn kéo tôi lên, không thể nhịn được nữa nói: "Đừng có vểnh m.ô.n.g lên nữa, Thẩm Huỳnh, em không biết xấu hổ à?"
Tôi mềm mại như khúc xương ghé vào lòng hắn, cười hì hì nói: "Gâu gâu, chủ nhân không thích sao?"
Lý Tuần không làm gì được tôi.
Tôi không có tự trọng, cũng sẽ không cảm thấy bị sỉ nhục, hắn muốn trả thù tất cả những gì tôi đã làm với hắn, điều duy nhất có tác dụng là biến mất trước mặt tôi ngay lập tức, nhưng hắn không làm vậy.
Trong phòng tắm, tôi quấn lấy hắn như một sợi dây leo, ngửa đầu hôn lên yết hầu hắn.
Lý Tuần thở dốc, hai mắt oán hận nhìn chằm chằm tôi, yết hầu nặng nề lăn lộn.
Sương mù ẩm ướt, lông mi như lông quạ của hắn ẩm ướt xinh đẹp, từng giọt nước lăn xuống bị tôi l.i.ế.m đi như những người hành hương, hấp thụ cơn mưa ngọt ngào.
"Thẩm Huỳnh..." Một tiếng thì thầm tựa như nguyền rủa cuộn lên trong cổ họng hắn, đến tận bây giờ vẫn giãy dụa: "Rốt cuộc em thích cái gì ở tôi?"
Tôi thích sự điên rồ của hắn, tội lỗi của hắn, sự ngu ngốc của hắn, sự tầm thường của hắn, sự ô nhục của hắn.
Tôi thích hắn là một nhân vật phản diện từ đầu đến cuối, hắn làm cho tôi không chút cố kỵ, không cần lo lắng đề phòng, không cần khúc ý xu nịnh, hắn làm cho tôi có can đảm bộc lộ sự điên cuồng, tội ác, ngu xuẩn, dung tục, không vẻ vang của mình.
Hắn làm tôi cảm thấy an toàn.
“Mọi thứ.”
Tôi nuốt xuống những lời này, kiễng chân nhẹ nhàng hôn môi Lý Tuần, thở dài nhìn hắn.
Đó là khoảnh khắc chân thành nhất của tôi.
“Lý Tuần, em yêu tất cả của anh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/khi-phan-dien-benh-kieu-vo-phai-nu-phu-bien-thai/c21.html.]
Vào ban đêm, tôi đã thành công tránh được việc phải ngủ trong lồng sắt.
Lý Tuần ngủ trên sô pha, mái tóc rủ trên trán, dáng vẻ an tĩnh ngoan ngoãn.
Tôi đứng dậy, rón rén đi về phía phòng ngủ của mình, mà lúc này, trong bóng tối bất ngờ truyền đến giọng nói của hắn.
“Bên trong rốt cuộc cất giấu cái gì?”
Tôi quay đầu lại, thấy Lý Tuần lười biếng chống nửa người trên, một tay chống cằm, hai mắt đen nhánh như nam châm, vẻ mặt suy tư.
“Em hiểu tôi rất rõ, nhưng tôi hình như không hiểu chút nào về em.”
Thân hình của hắn bị bóng tối bao trùm tạo nên một áp lực khổng lồ, như một con thú đang ngủ đông, chậm rãi đứng lên.
"Thẩm Huỳnh, tôi không biết em học trường đại học nào, nhà ở đâu, từ nhỏ đến lớn đã trải qua chuyện gì, là một người như thế nào..."
Mỗi một câu Lý Tuần nói đều tới gần tôi một bước.
Trong vô thức, tôi bị ép giữa cơ thể hắn và ván cửa, hắn đưa tay ôm tôi, đè lại tay nắm cửa.
Sau đó cong lưng, nhìn thật sâu vào mắt tôi nói: "Bí mật của em là gì?"
19.
Bí mật của tôi là gì?
Đây cũng là một câu chuyện vô cùng tầm thường.
Tuy nhiên, vẫn chưa đến lúc tiết lộ nó.
Tôi vòng tay ôm cổ hắn, mỉm cười chạm trán hắn, tầm mắt chúng tôi đan xen, thăm dò, khiêu khích lẫn nhau trong bóng tối, giống như ánh sáng và bóng của một thanh kiếm.
Tôi chăm chú nhìn hắn, khoảng cách quá gần, gần đến mức tôi chỉ hơi hé môi đã cọ xát và dính lấy môi Lý Tuần.
Trong cái chạm khiến người ta run rẩy, tôi nói:
“Bí mật, đương nhiên phải dùng một bí mật khác để trao đổi.”