KHI PHẢN DIỆN BỆNH KIỀU VỚ PHẢI NỮ PHỤ BIẾN THÁI - C6
Cập nhật lúc: 2024-08-19 09:08:11
Lượt xem: 2,281
6.
Nữ phụ ác độc cũng có vai trò.
Trong nguyên tác, tôi là đại tiểu thư ngưỡng mộ nam chính Giang Minh Viễn, bởi vì ghen tị với Tần Miên Miên, một người phụ nữ “bình thường” được nam thần ưu ái, nên đi khắp nơi gây rắc rối.
Bao gồm nhưng không giới hạn việc bí mật phát tán scandal về nữ chính, cố ý châm ngòi ly gián nam nữ chính, cản trở kế hoạch nam nữ chính cứu rỗi lẫn nhau…cuối cùng bị Lý Tuần chỉnh rất thảm, mất đi tất cả.
Trong điện thoại, chó săn đang mật báo cho tôi.
[Chị Huỳnh, Tần Miên Miên thật sự quá đê tiện, trước đây Giang Minh Viễn bị thương nặng như vậy, cô ta cố ý trốn tránh không xuất hiện, bây giờ còn không biết xấu hổ quay về!]
Trong ảnh, đôi tình nhân nhỏ ôm nhau trong phòng y tế, giống như hai chú gà con vàng ôm nhau tìm hơi ấm, non nớt ngây ngô.
Tôi nhìn hai lần rồi xóa bỏ.
[Sau này không cần gửi cho tôi bất kỳ tin tức nào về Giang Minh Viễn nữa.]
[???]
[Chán rồi.]
Sau đó, tôi tìm giáo viên hướng dẫn xin nghỉ ốm một tuần.
Thẩm Huỳnh duy trì hình ảnh bên ngoài rất tốt, giáo viên rất nhanh chóng đã cho phép nghỉ, có lẽ cô ấy sẽ không thể tưởng tượng được rằng đứa học sinh ngoan ngoãn đáng yêu trong mắt cô bây giờ lại đang chọn nội y gợi cảm cho một người đàn ông hoang dã.
Tôi không có ý định để Lý Tuần giữ lại phẩm giá và lòng tự trọng của mình. Hắn quá kiêu ngạo, nếu muốn nói chuyện bình đẳng, trước tiên tôi phải đánh gãy chân hắn, để hắn quỳ xuống.
Ôi chao, ông xã quá bướng bỉnh cũng không tốt, vì để duy trì tình cảm, tôi thật đúng là nhọc lòng.
Camera giám sát yên lặng lâu bây giờ lại có chút động tĩnh.
Lý Tuần muốn đi vệ sinh.
Nghẹn cả ngày, cuối cùng hắn không thể chịu đựng được nữa.
Có lẽ biết bộ dáng không có khí phách của mình đáng xấu hổ đến mức nào, hắn cắn chặt môi, hai má tái nhợt, bàn tay nắm chặt đến mức các đốt ngón tay đều xanh trắng.
Lúc còn nhỏ hắn chịu quá nhiều khổ cực, khi đã có được quyền lực nên muốn giữ chặt lấy lòng tự trọng của mình, bắt hắn phải cúi đầu một lần giống như bẻ gãy xương cốt của hắn vậy.
Dù sao cũng là nơi cần dùng, tôi không có ý định làm khó hắn quá lâu.
Nhưng mà….
Tôi mở micro, nhẹ nhàng ra lệnh: “Cởi quần áo ra trước đi.”
7.
Sau khi chờ đợi một lúc lâu, Lý Tuần cuối cùng cũng cởi đồ ra.
Hắn lần lượt cởi áo khoác âu phục, cà vạt, áo sơ mi, quần tây, giống như một lời mời gọi tinh tế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/khi-phan-dien-benh-kieu-vo-phai-nu-phu-bien-thai/c6.html.]
Quần áo đắt tiền treo trên cổ tay, cổ chân đeo dây xích, hắn trần truồng quỳ gối, da thịt căng cứng đỏ bừng vì kháng cự và ngượng ngùng.
Lý Tuần nói với giọng căng thẳng: “Trên người tôi không có vũ khí sắc bén nào, cô có thể tháo còng tay cho tôi.”
Hắn ngẩng đầu lên đợi một lúc nhưng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, ngay khi hắn đang kìm nén cơn tức giận, tôi đi chân trần đến trước mặt hắn, đứng một lúc lâu mới chậm rãi vươn tay qua khe hở của lồng sắt, đặt lên đỉnh đầu hắn.
Rất mềm.
Hắn bị tôi làm cho giật mình, cả người sợ hãi, nhưng rất nhanh liền ý thức được, buộc chính mình phải đến gần tôi hơn.
Hắn thẳng lưng, dùng đỉnh đầu cọ vào lòng bàn tay tôi, dịu dàng nói: “Cảm ơn em đã đến gặp tôi.”
*Na9 bắt đầu chiêu trò dụ dỗ nên đổi cách gọi từ ’Cô’->'em’
Hắn nói: “Tôi biết, em không phải là một cô gái xấu xa, chỉ là em không biết nên đối mặt với tôi như thế nào.”
Tôi nũng nịu ừ một tiếng, được voi đòi tiên:
“Ông xã, anh có thể tha thứ cho em không?”
Lý Tuần nghẹn một lúc: “Tôi nhớ rõ mặt em, rất đáng yêu, em vẫn đang học đại học đúng không?”
“Đúng vậy, đã đến tuổi kết hôn hợp pháp rồi.”
“......em còn trẻ, chắc chắn sẽ có lúc làm sai, nếu em không làm thế này, có lẽ chúng ta sẽ gặp nhau trong trạng thái tốt hơn.”
Hắn hơi ngẩng đầu, nụ cười dịu dàng bên môi vẫn không ngừng tỏa ra mị lực quyến rũ.
Hoàn toàn không đề cập đến lý do tại sao tầng hầm của hắn lại giam cầm một cô gái.
Tôi yêu ch bộ dáng đùa giỡn khôn vặt này của hắn, thật đáng yêu.
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Tôi buồn cười: “Ông xã nói đúng, đều là lỗi của em, nếu em không yêu anh như vậy, chắc chắn em sẽ không nỡ làm vậy với anh.”
Tôi khom lưng mở khóa, túm lấy sợi xích dài trên cổ hắn, trêu chọc nói: “*Zuo zuo zuo.”
*Tưởng tượng như tiếng gọi chó mèo ấy, tặc tặc cái qq gì đó….
Lý Tuần đưa tay tháo bịt mắt xuống, đôi mắt vì lâu ngày mới có ánh sáng nên bị kích thích đến chảy nước mắt, lông mi ướt đẫm, đáng thương ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi đưa tay vuốt ve: “Đang mê muội vì sự đáng yêu của em à?”
Đôi mắt hắn mơ hồ, nhìn chằm chằm tôi một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Em tên là gì?”
“Thẩm Huỳnh.”
“Huỳnh Huỳnh.”
Hắn dang rộng vòng tay, mỉm cười bất lực và bao dung, giống như bao dung cho sự hư hỏng của người mình yêu, thấp giọng dụ dỗ:
“Em có muốn ôm tôi không?”