Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Khiêu Vũ Cùng Sói - Chương 4, 5, 6: Bạn trai?

Cập nhật lúc: 2024-06-25 00:45:18
Lượt xem: 7,976

4.

Quần áo trên người anh tồi tàn đến mức khó coi, ánh mắt nhuốm vẻ mệt mỏi, giống như vừa phải đi một quãng đường rất xa mới tới đây.

Kiếp trước anh tiết kiệm từng đồng để nuôi tôi học đại học rồi lên cao học, nhưng tôi lại bảo anh ấy đừng đến dự lễ tốt nghiệp của tôi.

Nhưng anh ấy vẫn lén đến, dù chỉ được đứng ở một góc khuất không ai ngó ngàng đến cũng cam lòng.

Tất cả chỉ là muốn được chứng kiến vinh quang của tôi bằng chính đôi mắt mình.

Cũng vào ngày đó, anh ấy thấy tôi lên xe của Cố Cảnh Thành, thấy bạn gái của mình lên giường với người khác.

May mắn tôi đã được trọng sinh, may mắn là anh không phải nhìn thấy tất cả những chuyện này.

Nhìn anh đứng vững vàng trước mặt tôi, tôi gần như muốn khóc, cố gắng kiềm chế cảm giác cay xè nơi hốc mắt.

Tôi chạy nhanh đến ôm chặt lấy anh.

"Kỳ Chu Lễ, em nhớ anh nhiều lắm."

Ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh, nước mắt không còn kiểm soát được nữa mà trào ra.

Anh ngẩn người, giơ tay muốn giúp tôi lau nước mắt.

Nhưng lại như nghĩ đến điều gì đó, tay anh lại yếu ớt buông xuống.

"Anh chưa rửa tay, cũng chưa tắm."

Sau đó lạnh nhạt đẩy tôi ra.

"Em vẫn nên tránh xa anh một chút, đừng làm bẩn áo tốt nghiệp của em."

Có người cố ý dẫn ánh mắt mọi người về phía tôi và Kỳ Chu Lễ.

Trong chốc lát, mọi người bắt đầu xôn xao.

"Ngạc nhiên chưa, bạn trai của sinh viên tốt nghiệp trường danh tiếng mà lại ăn mặc tồi tàn thế, không phải là công nhân nông thôn chứ?"

"Cô ấy rốt cuộc nhìn trúng anh ta ở điểm nào? Học nhiều đến nỗi ngốc luôn rồi."

"Đừng nói vậy chứ, mặt mũi anh chàng này đẹp như minh tinh mà, có khi cô ấy thích thế thật."

Họ chẳng bận tâm lời nói của mình có làm tổn thương người khác hay không, thanh âm lớn như thể muốn toàn hội trường cùng nghe thấy.

Những lời lẽ khó nghe đó, tôi coi như gió thoảng qua tai.

"Đi thôi."

Kỳ Chu Lễ đã quen với những ánh nhìn đó, thu hồi ánh mắt, quay người đi, lưng mỏng nhưng thẳng tắp.

Như cây tre xanh trong gió đêm, cô đơn nhưng không khuất phục.

"Này, tài xế, đừng đi chứ."

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)

Trịnh Tâm gọi anh lại, người phụ nữ ỏ thời điểm hiện tại chưa hề bước chân vào giới giải trí, cũng chưa trở thành vợ của Cố Cảnh Thành, sau đó nói với người bên cạnh.

"Lúc tôi đến đã đi xe của anh ấy, tính tiền theo đồng hồ, không tính bừa thì tốt hơn nhiều so với các tài xế khác. Nếu mọi người cần, có thể lưu lại thông tin liên lạc của anh ấy."

Tôi cứ nghĩ sẽ  chẳng ai đáp lại đề nghị vô lý này cả, nhưng lại có người khoanh tay cười nói.

"Được thôi, lát nữa cô đưa tôi thông tin liên lạc của anh ấy đi, vừa hay tài xế nhà tôi nghỉ phép lâu rồi."

Tôi nhìn kỹ để xem ai là người đang nói.

Hóa ra là nhóm chị em cùng khoa dưới trướng Lưu Ngọc Bình.

Vì thành quả dự án của tôi liên tục nhận được giải thưởng từ lãnh đạo trường, những người này không chịu nổi sự hoàn hảo của tôi.

Trịnh Tâm dẫn đầu khiêu khích bước tới, cười tươi với tôi:

"Trần Yên à, tôi giới thiệu cho bạn trai cô nhiều khách hàng như thế, có định mời tôi bữa cơm cảm ơn không?"

Trịnh Tâm và tôi đều sinh ra từ tầng lớp thấp, cô ấy rất nỗ lực, từ vùng quê nhỏ lạc hậu mà lăn lộn đến thành phố lớn này, mỗi lần đều là người xuất sắc nhất trường, cho đến khi gặp tôi.

Nếu nói nhóm nữ sinh giàu có kia không chịu nổi người nghèo ưu tú hơn mình thì Trịnh Tâm đơn thuần ghét tôi vì tôi giỏi hơn cô ấy.

Kiếp trước, tôi nói với cô ấy, cô kết hôn với Cố Cảnh Thành chẳng qua mới có ba năm, còn tôi l.à.m t.ì.n.h nhân của anh ấy sáu năm.

Cô ấy hoàn toàn tức giận, dưới sự dẫn dắt của Cố Cảnh Thành mà hại chec tôi.

Tôi chẳng bị ảnh hưởng chút nào, ngược lại càng ôm chặt cánh tay Kỳ Chu Lễ như bảo bối, cười nói với Trịnh Tâm:

"Bữa cơm cảm ơn thì thôi đi, dù sao xe của bạn trai tôi cũng không phải ai muốn đi là được."

Kỳ Chu Lễ rũ mắt nhìn tôi, ánh mắt dò xét.

Tôi càng ôm chặt anh hơn.

"Thông thường là khách chọn tài xế, nhưng với bạn trai tôi là tài xế chọn người. Con mèo con ch.ó có khi tốt bụng còn cho đi nhờ một đoạn, nhưng người thì chưa chắc."

"Cô mắng tôi không bằng mèo chó."

"Tôi có nói thế đâu, là cô tự nhận."

"Cô..."

Trịnh Tâm tức giận, giơ tay định đánh tôi.

Nhưng bị Kỳ Chu Lễ chặn lại, sau đó hất sang một bên, lạnh lùng nói:

"Tôi không đánh phụ nữ, nhưng nếu chạm vào giới hạn của tôi, cô có thể là người đầu tiên."

Kỳ Chu Lễ trông có vẻ gầy gò, nhưng thực tế cánh tay lại cơ bắp săn chắc.

Trịnh Tâm nhìn Kỳ Chu Lễ cao hơn mình ba mươi centimet, sợ hãi lùi lại vài bước.

Lúc này Cố Cảnh Thành từ phía sau bước tới, tiện tay đỡ lấy eo Trịnh Tâm.

Trịnh Tâm quay đầu lại nhìn, thấy người đến liền ngại ngùng cúi đầu.

Nhưng Cố Cảnh Thành không nhìn cô ấy, chỉ chăm chăm nhìn tôi.

Trong chốc lát, Cố Cảnh Thành lấy lại phong thái ông chủ như ngày thường.

"Trần Yên, tôi luôn coi trọng nhân tài, không tính toán chuyện cô từ chối tôi lần trước. Tôi không để bụng chuyện nhỏ này, có thể cho cô thêm một cơ hội."

Trước khi rời đi, Cố Cảnh Thành khinh miệt liếc nhìn Kỳ Chu Lễ một cái, chợt ngớ người:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/khieu-vu-cung-soi/chuong-4-5-6-ban-trai.html.]

"Tôi đã gặp anh ở đâu chưa?"

Kỳ Chu Lễ khẽ nhướng mày, môi cong lên một đường:

"Anh nhầm rồi."

Cố Cảnh Thành không nghĩ nhiều nữa, ngược lại nhét một tấm danh thiếp vào túi tôi.

"Nghĩ kỹ rồi thì liên lạc với tôi, bất cứ lúc nào cũng được."

5.

Tôi từ chối rõ ràng như vậy, Cố Cảnh Thành lại không chịu từ bỏ, chẳng lẽ do cốt truyện.

Tôi đứng sững tại chỗ suy nghĩ một lúc.

Kỳ Chu Lễ quan sát biểu cảm của tôi, cười nhạt một tiếng, lạnh lùng bỏ tôi lại.

Khoảnh khắc vạt áo anh lướt qua tay tôi, tôi lập tức phản ứng lại.

Tôi ném tấm danh thiếp vào thùng rác, vội vàng chạy theo:

"Kỳ Chu Lễ, anh đừng đi nhanh như vậy, chờ em với."

Chạy quá nhanh, tôi không để ý dưới chân, vô tình bị hòn đá nhỏ bên đường vấp ngã.

Tôi kêu lên một tiếng "A!", đau đớn kêu lên.

"Kỳ Chu Lễ, em thực sự rất đau."

Tôi hiếm khi làm nũng với anh như thế này, Kỳ Chu Lễ dừng lại một chút, giận dữ quay đầu hét lên với tôi:

"Trần Yên, em có thể đừng giả tạo như vậy không?"

Tôi mơ hồ nằm đó, ánh mắt d.a.o động:

"Em không có, những lời vừa rồi anh không nghe thấy sao?"

"Em luôn giỏi giả vờ, trước đây chẳng phải đã lừa anh xoay như chong chóng sao? Huống hồ trong hoàn cảnh đó, em chỉ có thể đóng vai một người bạn gái hoàn hảo."

"Không phải vậy, em..."

"Nếu hôm nay anh không đến, có lẽ em đã lên giường với người đàn ông đó rồi."

Kỳ Chu Lễ cười khẩy, ngắt lời tôi, nhìn về chiếc Hummer đen phía sau tôi.

Anh cũng không thèm đợi tôi trả lời, quay người rời đi.

Tôi cố gắng chịu đựng cơn đau ở mắt cá chân, đứng dậy, lê lết theo sau anh.

Chiếc xe taxi cũ của anh đỗ bên đường, thấy tôi ngồi vào ghế phụ, anh mỉa mai:

"Bình thường không phải em chê xe của anh bẩn sao, hôm nay sao lại uống nhầm thuốc gì vậy?"

Kiếp trước tôi đỗ đạt học cao học, tự cho mình là hơn người, để mở đường cho tương lai, tôi thường xuyên chen vào giới nhà giàu.

Quen nhìn những chiếc xe, căn nhà cao cấp sáng loáng, làm sao tôi có thể nhìn ưng được một chàng trai nghèo như Kỳ Chu Lễ?

Thường ngày mỗi khi khó chịu thì sẽ tìm mọi cách để bắt bẻ anh, anh muốn ôm tôi, tôi lại chê anh chưa tắm rửa, bẩn thỉu.

Anh nấu cơm xong đưa đến trước mặt tôi, tôi giận dữ mắng anh bỏ nhiều muối quá, có phải muốn làm tôi mặn chec không.

Anh muốn lái xe đưa tôi đến trường, tôi cảm thấy phản cảm vì xe của anh chở nhiều người, không sạch sẽ, không vệ sinh.

Thậm chí sợ bạn bè giàu có của tôi thấy tôi từ chiếc taxi cũ kỹ bước xuống sẽ coi thường tôi, không chơi với tôi nữa.

Nghĩ đến đây, kiếp trước tôi thật đúng là không phải con người, hận không thể tát mình hai cái.

Tôi chec, là đáng.

6.

Vì vậy giờ phút này Kỳ Chu Lễ lạnh lùng châm chọc tôi là có lý.

Tôi ngồi phịch xuống, cười hề hề như kẻ xu nịnh:

"Đúng đúng đúng, chính là uống nhầm thuốc, nếu không sao em lại thấy bạn trai mình hôm nay lại đẹp trai hơn nhỉ."

"Bạn trai?"

Kỳ Chu Lễ tự giễu một câu.

Sau đó, đạp chân ga, xe lao vút đi.

Tôi không kịp phản ứng, loay hoay nắm lấy tay vịn trên trần xe.

Sợ đến mức la hét không ngừng.

Đến cửa hẻm nhà anh, tôi ngồi xổm bên đường, nôn mửa một trận:

"Yếu ớt."

Kỳ Chu Lễ đứng sau lưng tôi, lạnh lùng nhìn tôi.

Nhìn thấy tôi khá hơn một chút, anh ném vào lòng tôi một chai nước khoáng:

"Đi theo."

Tôi bị trẹo chân, đi không nhanh, anh đi lên tầng hai, dừng lại, nhíu mày nhìn xuống.

Tôi vẫn đang lề mề leo lên bậc thang thứ ba.

Chạm ánh mắt anh, tôi vội vàng xua tay:

"Em thật sự không giả vờ đâu."

Anh rũ đôi mắt đen láy xuống, "bịch bịch bịch", mấy bước đã chạy xuống.

Cúi người, dùng một tay vòng quanh chân tôi, bế tôi lên vai.

Tôi kêu lên một tiếng, anh đã bắt đầu leo lên.

Một hơi không ngừng, thẳng tiến lên tầng sáu, thả tôi xuống.

"Vào xem đi."

Kỳ Chu Lễ mở cửa căn phòng trọ 30 mét vuông mà anh đã ở nhiều năm ra.

Loading...