Khởi đầu của cái chết - 5
Cập nhật lúc: 2024-09-09 15:32:33
Lượt xem: 915
33
Tôi lạnh mặt không nói gì. Hắn ngược lại càng hăng hái, hắn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lướt qua mu bàn chân tôi: “Độ cong cung chân cũng rất tốt, thật sự là một đôi chân rất đẹp.”
Cố nén buồn nôn để không đá ngã tên đàn ông khốn kiếp này.
“Tôi muốn gặp mẹ tôi.”
Hắn mở cửa tầng hầm.
Mẹ tôi bị nhốt trong tầng hầm, cả người bà đều rất yếu ớt, thều thào gọi tên tôi: “Hứa Hứa, con không nên tới, cậu ta là thằng điên.”
Mẹ tôi bị liệt hai chân, quanh năm nằm viện, làm sao chống lại sự giày vò lớn như vậy.
Tôi đành phải ổn định bà trước: “Mẹ đừng lo lắng, con lập tức cứu mẹ ra ngoài.”
34
Yêu cầu của Tiếu Tiềm rất đơn giản: “Chúng ta khôi phục quan hệ, em dọn tới đây ở cùng anh, chuyện trước kia anh coi như chưa từng xảy ra.”
Tôi giả vời nai tơ, đồng ý. Hắn hài lòng với thái độ của tôi: “Nếu Nguyệt Nguyệt nghe lời như em thì tốt rồi.”
Tôi có chút không chắc chắn về cảm xúc của hắn. Đành phải làm thân phận bạn gái của hắn trước, giả bộ tức giận: “Đến bây giờ còn nghĩ đến bạn gái cũ của anh, Tiếu Tiềm anh đúng là lăng nhăng.”
Hắn cười, chỉ vào bức tranh sơn dầu trên tường: “Hứa Hứa, cô ấy không nghe lời như em, cho nên...”
Tiếu Tiềm tới gần lỗ tai tôi, tựa như ác ma nói nhỏ một câu: “Cho nên chỉ có người chết, mới nghe lời nhất.”
35
Cô gái trong bức tranh trên tường đang nhảy múa. Dáng người uyển chuyển, nhưng khuôn mặt bị che khuất bởi ánh sáng và bóng tối mờ mịt.
Tôi không dám nhìn nhiều, chỉ cảm thấy sởn gai ốc.
Tiếu Tiềm đóng tất cả cửa sổ và cửa lớn cửa biệt thự lại.
Tôi không được phép bước nửa bước.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tôi lo lắng cho an nguy của mẹ, chỉ có thể ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Sự cảnh giác của hắn đối với tôi cũng chậm rãi buông xuống: “Hứa Hứa, chỉ cần em không rời khỏi anh, chúng ta sẽ sống cùng nhau ở đây, thiên trường địa cửu.”
Hắn mở cuốn sổ tay ra và bắt đầu liệt kê cuộc sống tương lai của mình.
Đột nhiên, một tấm ảnh từ trong laptop bay xuống.
36
Trên bức ảnh là vết m.á.u đã khô. Ánh mắt Tiếu Tiềm thoáng cái âm trầm: “À, đây là ảnh chụp chung của Nguyệt Nguyệt và người đàn ông hoang dã kia, thì ra là ở chỗ này.”
Trong ảnh là bạn gái cũ của hắn và một người đàn ông khác. Hai người đang ôm nhau.
Thời gian chụp ảnh là một tháng trước khi xảy ra hỏa hoạn.
Tôi thử hỏi: “Không phải vì cô ấy thay lòng đổi dạ nên mới phóng hỏa phòng khiêu vũ đấy chứ?”
Nghe nói như thế, hắn cười quỷ dị: “Hứa Hứa, em biết anh thích em nhất cái gì không? Em thông minh thức thời, điểm này so với Nguyệt Nguyệt mạnh hơn.”
37
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/khoi-dau-cua-cai-chet/5.html.]
Trong đầu tôi tính toán thời gian. Trước khi đến đây, tôi đã phát định vị cho Chung Cảnh Xuyên.
Anh nên đến đây ngay. Tiếu Tiềm sẽ không bỏ qua cho tôi. Cho dù hôm nay tôi có thuận theo ý hắn hay không. Kết cục của tôi đều chỉ có một. Chính là giống như bạn gái cũ của hắn, c.h.ế.t và hóa thành tro bụi. Biểu hiện của tình yêu vĩnh cửu...
Khi tôi nhìn thấy bức tranh đó, tôi đã hiểu ra. Tác giả của bức tranh đó, đã từng là một người theo chủ nghĩa tôn giáo cực đoan. Cuối cùng tự thiêu vì nghệ thuật.
38
Tác giả này từng tuyên truyền một lý thuyết trước khi tự thiêu: “Thế giới này thực sự luôn thay đổi. Chỉ có cháy là khoảnh khắc chân thành nhất, củng cố sự chân thành bằng cái c.h.ế.t mới có thể đạt tới sự vĩnh hằng theo ý nghĩa vật lý.”
Tiếu Tiềm muốn g.i.ế.c tôi.
Tôi dỗ dành hắn, muốn tranh thủ tìm cơ hội sống cho tôi và mẹ.
Quả nhiên, hắn đã dần dần mất kiên nhẫn, hắn đóng cuốn sổ lại: “Hứa Hứa, em nói em yêu anh, nguyện ý c.h.ế.t vì anh sao?”
Tôi oán thầm “Chết mẹ kiếp bà nội mày”, nhưng ngoài miệng vẫn thuận theo: “Đương nhiên, em đương nhiên nguyện c.h.ế.t vì anh.”
Hắn bị tôi dỗ dành rất vui vẻ, đưa tay nhẹ nhàng lướt qua tóc tôi: “Thật tốt, anh thật muốn giữ em lâu một chút.”
39
Tôi nhận ra ngay khi vừa bước vào cửa, ngoài sân chất đầy củi dễ cháy và thùng xăng. Chỉ cần một mồi lửa, nơi này sẽ bốc cháy.
Hắn nhìn chằm chằm vào tôi. Sau đó lấy một cái bật lửa từ trong túi, châm lửa ném ra ngoài cửa sổ. Ngọn lửa bùng lên gần như ngay lập tức.
Tiếu Tiềm dùng sức giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi: “Tốt lắm, vậy chúng ta cùng đi c.h.ế.t đi.”
40
Quả nhiên cuối cùng vẫn lộ nguyên hình.
Tôi biết tôi không thể chờ đợi thêm nữa, nhanh chóng lấy con d.a.o lò xo đã chuẩn bị sẵn trong túi ra đ.â.m thẳng vào hắn.
Tiếu Tiềm tránh không kịp, liên tục lui về phía sau.
Nhân cơ hội này tôi lao xuống tầng hầm, cứu mẹ tôi ra.
Nhưng giờ phút này bên ngoài ngọn lửa đã cháy lớn. Một mình tôi đỡ mẹ, căn bản không đủ để chạy trốn.
Mẹ tôi dùng sức giãy dụa: “Hứa Hứa, con cứ mặc kệ mẹ, con mau chạy đi, hai mẹ con ta có thể đi một người thì hay một người.”
“Mẹ đừng nói lời như vậy.”
Nếu như hôm nay thật sự vận khí không tốt, c.h.ế.t ở chỗ này cũng là chuyện không cách nào hoá giải. Tôi đã sống nương tựa vào mẹ từ năm 8 tuổi. Bà ấy đối với tôi mà nói, gần như đã là toàn bộ động lực sống sót của tôi.
41
Hai mẹ con chúng tôi vấp ngã trong làn khói dày đặc. Chân của bà không có lực lực, chỉ có thể để tôi đỡ, miễn cưỡng đi về phía trước.
Đám cháy lúc càng lớn.
Cuối cùng chúng tôi đều hao hết sức lực, xụi lơ trên mặt đất.
Giờ phút này, tôi bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Con người đang tuyệt vọng tới cực điểm, không chỉ không khóc được, thậm chí muốn cười to.
Mẹ tôi cố gắng vươn nửa người ra, bảo vệ đầu tôi: “Hứa Hứa, là do mẹ không có bản lĩnh, không có cách bảo vệ con, nếu mẹ không làm liên lụy tới con, con cũng không đến mức trải qua thảm cảnh như vậy.”