Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

KHÔNG BAO GIỜ GẶP LẠI NỮA - C9

Cập nhật lúc: 2024-09-08 09:42:39
Lượt xem: 1,108

8.

 

Đêm đó tôi không về, cũng không trả lời tin nhắn của Lục Từ.

 

Hắn cũng không hỏi về tung tích của tôi nữa.

 

Sau khi uống thuốc dạ dày, hắn tự nấu cho mình một bát mì.

 

Đã lâu rồi hắn không tự nấu ăn, có lẽ ăn không ngon lắm, hắn đặt xuống, về phòng tắm rửa rồi đi ngủ.

 

Sự vắng mặt của tôi không ảnh hưởng gì đến hắn.

 

Sáng sớm hôm sau, Lục Từ dậy sớm đến thư phòng để giải quyết vụ án của Lâm Miểu Miểu.

 

Tôi đã thấy bằng chứng hắn biên soạn.

 

Thứ nhất, đường phố về đêm quá tối, đèn đường bị hỏng, ảnh hưởng đến việc lái xe của Lâm Miểu Miểu.

 

Thứ hai, không có đèn giao thông, người đi bộ đột ngột lao ra ngoài nên không kịp phản ứng.

 

Thứ ba, vụ tai nạn xảy ra vào 1h sáng, trên đường hầu như không có ai, ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của người lái xe.

 

Thứ tư, sự tha thứ từ gia đình nạn nhân.

 

Tôi nhìn hai từ “tha thứ” mà không nhịn được cười.

 

Làm sao hắn có thể đoán trước được tương lai chứ?

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

Thứ năm, Lâm Miểu Miểu là một cô gái nhút nhát, việc cô ấy bỏ chạy ngay sau khi gặp phải chuyện gì đó là hợp lý, cũng không có nghĩa là trốn tránh trách nhiệm.

 

Thứ sáu, Lâm Miểu Miểu tự nguyện đầu thú.

 

 

Lục Từ thu xếp cả ngày.

 

Hắn cẩn thận chuẩn bị mọi bằng chứng có lợi cho Lâm Miểu Miểu.

 

Đến tối, cô ta cuối cùng không nhịn được nữa, gọi lại cho hắn.

 

Thật ra giữa chừng cô ta đã gửi tin nhắn cho hắn, nhưng Lục Từ từ chối, nói rằng đang sắp xếp thông tin.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/khong-bao-gio-gap-lai-nua/c9.html.]

 

"A Từ, anh chuẩn bị xong chưa?" Lâm Miểu Miểu đáng thương hỏi hắn.

 

"Về cơ bản gần như đã hoàn thành rồi."

 

"Vậy anh có thể ở bên cạnh em không? Em không dám ngủ một mình." Cô ta nói:

 

"Đêm qua suốt đêm em không ngủ, cả ngày hôm nay cũng không ngủ, khi ngủ em lại gặp ác mộng." 

 

Lục Từ nhìn đồng hồ, sờ bụng: “Ăn tối xong anh sẽ tới.”

 

"Anh có muốn đến nhà ăn cùng em không? Một mình em không có cảm giác thèm ăn."

 

Lục Từ do dự một chút, vẫn đồng ý: "Anh tới ngay."

 

"Em đợi anh."

 

Lục Từ đóng máy tính, từ trong phòng làm việc đi ra, liếc nhìn về phía phòng ngủ, bàn tay cầm điện thoại siết chặt, xoay người rời đi.

 

Hắn đang đợi tôi đầu hàng.

 

Giống như mọi khi.

 

Lục Từ lái xe đến nhà Lâm Miểu Miểu.

 

Cô ta mặc bộ đồ ngủ màu hồng, trông rất hốc hác.

 

Nhưng nếu để ý kỹ hơn sẽ thấy có điều gì đó đặc biệt ở bộ đồ ngủ có vẻ bảo thủ của cô ta.

 

Chỉ cần cúi xuống một chút là có thể thấy hết vẻ đẹp bên trong của mình.

 

Lúc này cô ta đang ngồi xổm xuống lấy dép cho Lục Từ.

 

Lâm Miểu Miểu trìu mến kéo Lục Từ ngồi vào bàn ăn, nói: "Em gọi đồ ăn bên ngoài, chúng ta cùng ăn đi."

 

Lục Từ cau mày nhìn những món ăn chứa đầy ớt.

 

Hắn không ăn được đồ cay, nếu ăn sẽ bị đau dạ dày.

 

Lâm Miểu Miểu không biết sao?

 

 

Loading...