Không cần trọng sinh, ta tự làm chủ vận mệnh của mình!!! - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-06-30 18:56:57
Lượt xem: 4,763
3
Thời điểm ta vừa gả cho Hầu gia, thời gian đầu cả hai vẫn tương kính như tân.
Có một thời gian ta thích kết vòng hoa, thế nhưng hoa tươi dễ dàng bị khô héo, Hầu gia liền nảy ra chủ ý, dùng giấy màu làm giả hoa tươi sau đó kết lại thành vòng hoa.
Làm như thế, có thể đeo được lâu dài, không sợ hoa tàn.
Về sau, bởi vì hắn cự tuyệt càu tình cho phụ thân, nhìn ta và hài tử bị hại c.h.ế.t cũng không muốn xử phạt con riêng, dẫn đến ta thất vọng cực độ về hắn, cái vòng hoa bằng giấy màu này từ đó cũng không đeo lại nữa.
Ta đối với hắn thái độ càng ngày càng lãnh đạm, hắn cũng càng ngày càng không thích về nhà.
Thiếp thất cưới nhiều, hắn lại ngại trong nhà ồn ào, dứt khoát ở bên ngoài mua một viện tử, một mình ở lại, một tháng khó được một lần trở về.
Không biết là vô tình hay là cố ý, viện lạc của hắn sát với viện tử của ta, liếc mắt liền có thể trông thấy.
Trong lòng ta đối với hắn tràn ngập oán hận.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Chỉ là hiện tại sống c.h.ế.t trước mắt, cũng không cần thiết tiếp tục so bì làm gì.
Phân xem ai cao ai thấp so với sống c.h.ế.t của bản thân thì không đáng.
Chỉ cần vòng hoa bằng giấy màu bị ném ra ngoài ngoài tường, Hầu gia sát vách tự nhiên có thể nhìn thấy.
Tìm hắn cầu tình giữ lại cho mình một cái mạng cũng không tính là mất mặt.
Từ gian phòng của ta bị tìm ra vu cổ, đến việc ta bị giam, phán xử tử hình, những chuyện này tất cả đều là giấu diếm Hầu gia.
Lão phu nhân đã sớm nhìn ta không vừa mắt, muốn mượn cơ hội lần này, đổi chất nữ của bà ta làm Hầu phu nhân.
Bà ta nghiêm lệnh người làm trong phủ, không được đem việc này tiết lộ ra ngoài, nhất là không thể để cho Hầu gia biết.
Ta trước đó một lòng muốn chết, không có mảy may chống cự.
Nhưng bây giờ, sự đối đầu của ta, chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
Rất nhanh, Hầu gia liền đi tới kho củi.
Hắn là từ hậu viện nhảy vào, không làm kinh động những người khác.
Ta đè buồn nôn trong lòng xuống, chủ động ôm lấy hắn như ngày xưa.
"Hầu gia...... Các nàng nói thiếp dùng vu cổ chi thuật hại ngài, thiếp không có......"
Ta đã lâu chưa từng thân cận cùng hắn như thế, hắn sửng sốt một chút, lập tức dùng sức ôm lấy ta.
"Hồng Anh, ta tin tưởng nàng......"
"Hầu gia, dẫn thiếp đi...... Hai ngày nữa, lão phu nhân liền muốn xử tử thiếp......"
Ta tận lực làm ra vẻ điềm đạm đáng yêu, hai mắt đẫm lệ m.ô.n.g lung, Hầu gia không đau lòng không được.
"Đừng sợ, ta dẫn nàng đi ra ngoài thuê phòng, ta xem ai dám đến bắt nàng . Nàng nhìn nàng đi, gầy đến mức này rồi, cũng không chú ý thân thể của mình gì cả."
Hầu gia ôm eo của ta, phi thân lên, đáp xuống trong sân của hắn.
Kể ra mà nói, mỹ mạo hoàn đạo sĩ cho ta khiến ta gầy đi, vào lúc này vẫn là có chút tác dụng.
Nó để cho ta bảo trì được hình dáng thon thả này mấy chục năm qua, để cho ta dung mạo không bị lão hóa nhiều, cho dù trong tuyệt cảnh, cũng có thể dựa vào bề ngoài dễ dàng kích phát ý nghĩ muốn chở che của nam nhân.
Ta trước kia chỉ ghen tị nhân sinh của muội muội, kỳ thật chính bản thân ta cũng nắm giữ đồ vô cùng trân quý.
Hầu gia đem ta mang vào trong phòng, để cho ta an giấc trên giường.
Gian phòng này bày trí so với phòng của ta cũng không kém bao nhiêu.
Nam nhân luôn luôn đem lòng yêu loại nữ nhân phụ thuộc hoàn toàn vào hắn, ta đem tính mệnh giao trong tay hắn, càng có thể tranh thủ tình cảm của hắn hơn.
Ta thuận thế nói: "Hầu gia, cho dù ngài có thể bảo hộ thiếp, thế nhưng là cái tội danh dùng cổ thuật hại người vẫn là không có cách nào rửa sạch."
"Chỉ cần ta nói nàng chưa làm qua, ai dám chất vấn?"
"Coi là như thế đi chăng nữa, trong lòng người khác chung quy llại cũng không phục. Hơn nữa, ngay trong lòng Hầu gia cũng sẽ chôn xuống một hạt giống hoài nghi, tương lai sẽ thành tai họa ngầm."
"Vậy nàng nói nên như thế nào?"
"Tìm ra cổ trùng, tra một chút xem nó được lấy từ đâu, có lẽ sẽ có manh mối."
Hầu gia nhẹ gật đầu, trở về Hầu phủ, tìm lão phu nhân yêu cầu giao ra cổ trùng.
Hắn tìm một vài cao nhân cùng danh y xem xét, tất cả mọi người nói loại cổ này gọi là Kim Long cổ, là đem 100 Loại độc trùng đặt chung một chỗ, mặc kệ c.h.é.m giết. Độc trùng sống sót sau cùng, liền sẽ trở thành cổ.
Chỉ là, một trăm loại cổ trùng này bao gồm những loại nào, ngoại nhân cũng không hiểu biết, chỉ có có vu cổ truyền thừa từ gia tộc mới biết được.
Mà lại, có những độc trùng bắt bên ngoài không được, chỉ có những gia tộc kia mới biết chỗ nuôi mà thôi.
Ta nghĩ đến Kim di nương ở Hầu phủ.
Nàng vốn là thị nữ hồi môn của Tiên Hoàng hậu, Tiên Hoàng hậu sau đó có lần dùng đến vu cổ, bị Hoàng đế xử tử.
Hoàng đế cũng không liên luỵ đến các cung nữ bên cạnh Tiên Hoàng hậu, mà là đưa các nàng tặng cho chư vị đại thần làm thiếp.
Kim di nương chính là như thế đi vào Hầu phủ.
Nàng ta khả nghi nhất.
Hầu gia hạ lệnh chặt chẽ thẩm vấn, nhưng nàng cũng không chịu khai.
Ta cầm cổ trùng, để nó trên người nàng.
"Nghe nói, Kim Long cổ gặp ai cũng cắn, chỉ là không bao giờ phản phệ chủ nhân. Ta đem cái cổ trùng này đặt tới trên người ngươi, nhìn xem nó có đ.â.m ngươi hay không."
Cổ trùng bỏ trên thân Kim di nương, nhưng không hề tấn công, mà là rất nhanh bò lại trong hộp.
Chứng cứ vô cùng xác thực, Kim di nương bị xử tử.
Hầu gia an ủi ta: "Kim thị là Hoàng Thượng ban tặng, cho nên ta ngày thường mới nể nàng ta ba phần. Nhưng nàng trèo lên đầu ngươi, đó là một con đường chết."
Ta làm ra vẻ cảm động, rúc vào trong n.g.ự.c Hầu gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/khong-can-trong-sinh-ta-tu-lam-chu-van-menh-cua-minh/chuong-2.html.]
Chỉ là, ta tâm tình lại rất nặng nề.
Lần này ta mượn tay người mình chán ghét nhất để đảm bảo mạng sống, nhưng tuyệt đối sẽ không có lần tiếp theo.
Ta không thể lại làm bông hoa phụ thuộc vào nam nhân, là cây tầm gửi được nữa.
4
Sa khi thoát chết, ta phải làm chuyện thứ hai, chính là lấy lại công đạo chon hi tử đã ch của mình
Nỗi thống khổ khi mất con, dù trôi qua nhiều năm, lại chưa bao giờ ngừng đau đớn dù chỉ nửa phần.
Thế tử hầu phủ Mạnh Nam Nhạc, là do vợ chính thức của Hầu gia sinh ra.
Dáng người nó trắng trẻo đáng yêu, chỉ là đầu óc có chút trì độn, nên Hầu gia không lấy làm yêu thích nó cho lắm.
Lúc ta mới được gả vào, đã từng chân tâm thật ý đối tốt với nó.
Nhưng thời điểm ta mang thai, lại bị nó đẩy từ trên bậc cao xuống dưới.
Lúc ta đau đến c.h.ế.t đi sống lại, lão phu nhân lại sợ ta sẽ trách cứ nó, đến đón nó đi, lại còn bao che kỹ càng, giống như nó mới là người bị hại vậy.
Khi đó ta mới biết được, trẻ con đần đần ngốc nghếch chưa chắc đã thiện lương.
Có đôi khi, bọn nó còn xấu xa hơn trẻ hư rất nhiều.
Ta ngày bình thường tận lực né tránh viện tử của lão phu nhân nên đã nhiều năm không gặp qua Mạnh Nam Nhạc.
Hiện tại, ta lại lặng lẽ đi tới.
Một thiếu niên mười hai mười ba tuổi vui vẻ leo cây bắt chim, ánh mắt thanh tịnh mà vui vẻ, tựa hồ hoàn toàn không nhớ rõ mình khi còn bé đã từng làm việc ác.
Gương mặt kia so với hồi bé cũng không khác là bao nhiêu, vẫn là để ta cảm thấy khắp cả người phát lạnh.
Một kẻ có bệnh, thì có làm gì cũng sẽ được người khác thông cảm
Mà người bình thường như ta lại phải chịu đựng nỗi đâu thấu tim gan.
Ta cũng không muốn trực tiếp hại c.h.ế.t hắn, như thế ta sẽ có tội g.i.ế.c người, mà oan khuất của hài nhi ta cũng không cách nào rửa sạch.
Ta quyết định trước cùng hắn hòa hoãn quan hệ, tìm một cơ hội đem hắn đưa đến Đại Lý Tự Khanh, để quan viên đến thẩm phán hắn.
Mạnh Nam Nhạc muốn bắt một con chim sẻ, kia chim sẻ lại uỵch cánh, hướng ta bay tới.
Ta đưa tay bắt lấy chim sẻ, Mạnh Nam Nhạc chạy tới, đưa tay ra.
"Cho ta."
"Chim sẻ đói bụng, muốn ăn cơm. Thế tử ăn cơm chưa?"
Mạnh Nam Nhạc lắc đầu.
"Vậy chúng ta ở đây ăn bữa cơm được không? Thuận tiện lấy chút cơm cho chim sẻ ăn."
Mạnh Nam Nhạc vui vẻ nhẹ gật đầu.
Tâm trí của hắn chỉ bằng một đứa trẻ không hơn không kém, kết giao cùng người khác không thèm để ý lễ tiết, cũng không che giấu cảm xúc, mà chỉ biểu đạt suy nghĩ trong lòng.
Đối phó với hài tử như vậy, cũng khá dễ dàng.
Ta Tiểu Nhạc cầm đồ ăn tới, chủ yếu là mấy món chay.
Mạnh Nam Nhạc nhìn qua đồ ăn, lắc đầu: "Không muốn cái này, muốn ăn thịt."
"Nghe nói thế tử rất ít ăn rau quả, hôm nay ăn bao nhiêu miếng, ta bắt cho ngươi bấy nhiêu con chim sẻ có được hay không?"
Mạnh Nam Nhạc nghĩ nghĩ, đồng ý, bắt đầu ăn từng ngụm từng ngụm.
Lúc này, lão phu nhân đi ra, trông thấy Mạnh Nam Nhạc đi cùng với ta, sốt ruột mà đem hắn kéo tới, bảo vệ ở phía sau mình.
"Nam Nhạc, tổ mẫu đã dặn con rồi, cách kế mẫu con xa một chút, chớ qua lại với nàng, con làm sao không nghe?"
"Mẹ kế, bắt chim sẻ, lợi hại. Nam Nhạc muốn chim sẻ, cùng mẹ kế cùng nhau ăn cơm."
Lão phu nhân nhíu nhíu mày: "COn đó, phải cẩn thận người ta hại con lúc nào không biết đấy. Người đâu tới đây, dùng ngân châm kiểm tra xem những thức ăn này có độc hay không."
Ta dằn lòng xuống, cười nói: "Mẫu thân, những thức ăn này là ta cùng thế tử ăn, vì sao lại có độc?"
Mama bên người lão phu nhân dùng ngân châm thử qua, phát hiện không độc, lão phu nhân mới yên lòng.
Chỉ là, bà ta vẫn là lạnh lùng nhìn ta: "Chuyện của thế tử, không nhọc ngươi hao tâm tổn trí."
"Mẫu thân, ta chỉ là nghe nói thế tử thích ăn thịt, không ăn rau quả, lo lắng thân thể của nó không khỏe, cho nên mới mang theo đồ ăn đến cùng nó ăn, không có ác ý gì cả."
Mạnh Nam Nhạc cũng giật giật ống tay áo lão phu nhân: "Nãi nãi, đồ ăn của kế mẫu, ăn ngon. Nam Nhạc muốn ăn."
Lão phu nhân thần sắc hoà hoãn lại, để Mạnh Nam Nhạc tiếp tục ăn.
Mạnh Nam Nhạc đem tất cả đồ ăn ăn hết, lão phu nhân mắt trần có thể thấy tâm trạng bà ta rất vui vẻ.
Bệnh kén ăn của Thế tử đã làm bà ta đau đầu rất lâu.
Hôm nay bất kể nói thế nào, ta cũng coi như là giúp bà ta.
Ta thừa cơ nói: "Mẫu thân, những thức ăn này đều là nha hoàn Tiểu Nhạc làm. Nếu như mẫu thân không chê, về sau ta mỗi ngày đều đến cùng thế tử ăn cơm, nhất định đem Thế tử chăm đến khi mập mạp tráng kiện thì thôi."
Lão phu nhân sắc mặt hơi lạnh : "Trước kia nó không cẩn thận hại ngươi đẻ non, ngươi không so đo sao?"
"Nam Nhạc thần trí thất thường, cũng không phải cố ý, con dâu sẽ không trách thằng bé. Con dâu đã không thể sinh con, Nam Nhạc chính là hài tử duy nhất của phủ ta."
Lão phu nhân rốt cục không còn phòng bị ta như trước, cho phép ta cùng Mạnh Nam Nhạc qua lại.
Mà ta liên tiếp mấy tháng đều đến viện của lão phu nhân, cùng Mạnh Nam Nhạc chơi đùa, dốc lòng chiếu cố nó, nghiễm nhiên là một vị mẫu thân tốt.
Nó nhìn thấy ta sẽ vui vẻ cười, gọi ta là mẫu thân, đem hoa cùng lá cây nó nhặt được đưa cho ta
Có đôi khi ta cũng sẽ mềm lòng, nhưng nghĩ đến là nó hại ch con của ta, ta liền lập tức tỉnh táo lại.
Có lẽ, nó không phải cố ý, nhưng hại người chính là hại người, nhất định phải trả giá đắt.