Không cần trọng sinh, ta tự làm chủ vận mệnh của mình!!! - End
Cập nhật lúc: 2024-06-30 19:08:21
Lượt xem: 4,030
9
Cũng không lâu sau, liền truyền đến tin tức Hầu gia chiến bại bỏ mình.
Hầu phủ sụp đổ, ta vì ổn định Hầu phủ vô cùng bận rộn, thế mà té xỉu.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Khi ta tỉnh lại, Nam Nhạc canh giữ ở bên cạnh ta, có chút khẩn trương.
[ Mẫu thân, uống thuốc ......]
Ta nắm chặt tay nó : [ Nam Nhạc, về sau con chính là người kế thừa hầu phủ, không thể khóc, cũng không thể sợ hãi, biết chưa?]
[ Vâng.]
Nam Nhạc nặng nề mà nhẹ gật đầu.
Ta mang theo Nam Nhạc Tiến cung, cầu kiến Hoàng Thượng.
Tướng quân chiến bại, đương nhiên tước vị bị phế.
Hầu gia mặc dù c.h.ế.t trận, nhưng căn cứ theo luật pháp, trừng phạt vẫn là tránh không khỏi, có thể sẽ liên luỵ toàn bộ Hầu phủ.
Vì bảo vệ cái nhà này, ta nhất định phải lấy công chuộc tội.
Hoàng đế tiếp kiến chúng ta, nói với ta:
[ Nghi Thành hầu chiến bại, theo luật trước tiên bỏ đi tước vị, tài sản sung công. Nể tình các ngươi cô nhi quả mẫu, khó mà mà sống, trẫm sẽ cho các ngươi giữ lại một chút tài sản. Còn có, ngươi vẫn là nhất phẩm Văn Hoa phu nhân, ngươi đạt được là dựa vào bản thân mình, cho nên sẽ không bởi vì phu quân ngươi chiến bại mà mất đi địa vị. Về sau, bổng lộc của ngươi vẫn sẽ như cũ, chỉ có bổng lộc của Nghi Thành hầu sẽ bị thu hồi.]
[ Hoàng Thượng, thần phụ thỉnh cầu cùng nhi tử cùng đến Bắc thượng, chống lại Nhung tộc, vì Hầu gia lấy công chuộc tội. Nếu chúng ta ngăn địch có công, Hoàng Thượng có thể bảo toàn Nghi Thành Hầu phủ được hay không?]
[ Con của ngươi nếu có thể trên chiến trường lập công, tước vị Hầu phủ đương nhiên sẽ không thu hồi, trẫm sẽ còn ban thưởng ngợi khen. Chỉ là, hắn bây giờ mới mười mấy tuổi, phu nhân thật sự định dẫn hắn ra chiến trường?]
[ Vâng. Không chỉ hắn đi, thần phụ cũng sẽ đi.]
[ Như vậy sao được?]
[ Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần phụ những năm này ở nhà, cũng học được một chút võ nghệ, nếu như tòng quân sẽ không có vấn đề. Hoàng Thượng nếu không tin, có thể thử một lần.]
Hoàng đế để ngự tiền thị vệ đến cùng ta so thử.
Sau khi thấy ta cùng thị vệ ngang tài ngang sức, Hoàng Thượng rốt cục cho ngừng..
[ Trẫm là lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử trí dũng song toàn giống phu nhân, có gan có mưu. Ngươi đã có ý chí báo quốc, trẫm sẽ không ngăn cản. Lần này đi vô luận sinh tử thành bại, trẫm cũng sẽ ghi tên ngươi vào trong sổ sách.]
[ Tạ Hoàng Thượng. Thần phụ còn có một chuyện muốn bẩm báo.]
Ta đem chân tướng vụ án tham ô bảy năm trước nói ra.
Phụ thân của ta, cũng không phải là vô tội.
Mà muội muội của ta giúp ông ấy thoát tội, cũng vi phạm luật pháp.
Hoàng đế đáp ứng sẽ phúc thẩm lại án này, phụ thân ta cùng muội muội nhất định phải nhận trừng phạt.
10
Ta mang theo Nam Nhạc đến Bắc thượng, tiếp quản quân đội Hầu gia.
Ngay từ đầu, địch nhân cũng không them để chúng ta vào mắt.
Thế nhưng Nam Nhạc dũng mãnh thiện chiến, xung phong đi đầu, ta mưu kế có nhiều, luôn đứng sau hỗ trợ mưu lược.
Chúng ta cùng nhau đánh thắng ấy trận, địch nhân nghe tiếng đã chạy, không còn dám phạm vào lãnh thổ nước ta nửa bước.
Về sau, ta cùng Nam Nhạc khải hoàn hồi triều.
Hoàng đế nói: [ Phu nhân cùng thế tử lập được quân công, trẫm sẽ khoan thứ sai lầm của Nghi Thành hầu đã chết, để Mạnh Nhạc Vui kế thừa tước vị, ban thưởng hoàng ngàn lượng hoàng kim.]
Ta đưa nói: [ Hoàng Thượng, ngài chỉ ban thưởng Nam Nhạc chứ chưa ban thưởng cho thần phụ. Thần phụ cũng có quân công, cũng nên được hưởng đẫi ngộ tương ứng.]
[ Nói phải, trẫm ban thưởng ngươi trăm cuộn gấm vóc, ruộng tốt trăm mẫu, nô bộc trăm người.]
[ Hoàng Thượng, thần phụ không cầu những thứ này. Thần phụ thỉnh cầu kế thừa tước vị Nghi Thành Hầu, Nam Nhạc sẽ thành thế tử. Chờ thần phụ trăm năm khuất đi, tước vị tự nhiên do Nam Nhạc kế thừa.]
[ Cái này ...... Nữ tử sao có thể thừa kế tước vị?]
[ Trước kia chưa hề có nữ tử xây dựng trường học miễn phí, cầm quân chống ngoại địch, nhưng thần phụ đều làm được. Thê tử vốn là có quyền kế tài sản của trượng phu, thì kế thừa thêm tước vị nữa, làm sao lại không được? Chẳng lẽ, nữ nhân được phong hầu, liền không thể bằng nam nhân sao? Thần phụ cảm thấy, những chuyện đại đa số nam nhân làm được thì bản thân mình cũng làm khá tốt.]
Hoàng đế sửng sốt một lát, lập tức vỗ tay cười to.
[ Tốt, phu nhân quả thật can đảm hơn người, kiến thức bất phàm. Trẫm hôm nay liền vì ngươi phá lệ, cho phép ngươi kế thừa hầu tước.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/khong-can-trong-sinh-ta-tu-lam-chu-van-menh-cua-minh/end.html.]
[ Tạ Hoàng Thượng.]
Ta đã trở thành nữ phu tử đầu tiên, là người đầu tiên dựa vào chính bản thân mình được phong cáo mệnh phu nhân, cũng là nữ hầu tước đầu tiên.
Ta thành truyền kỳ sống, người kính nể cũng có, kinh ngạc cũng có, chửi bới cũng có.
Mà ta, cũng không thèm để ý người khác nghị luộn cái gì.
Nếu nội tâm mình đủ mạnh, thanh âm bên ngoài hết thảy đều như là gió thoảng qua tai.
Bất tri bất giác, Nam Nhạc đã 19 Tuổi.
Nó trải qua nhiều chuyện như vậy, cũng đã học được rất nhiều tri thức cùng bản lĩnh, đã là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, không còn dáng vẻ đần độn nhát gan trước đây nữa.
Nó mang về một cô nương, nói là người mình thích , Ta liền cho cử hành hôn lễ.
Con dâu Tuân thị, cũng là cô nương cao môn đại hộ.
Chỉ là nàng không thon thả tinh tế giống các cô nương khác , Nàng thích ăn yêu cười , Dáng dấp phúc hậu thoải mái, như viên ngọc tròn tỏa sáng.
Nam Nhạc chưa từng bắt bẻ thân hình của nàng , Ngược lại luôn luôn biến tấu thay đổi các món ăn để nàng ăn được ngon miệng.
Nam Nhạc thường xuyên nói: [ Trông thấy vợ ta ăn đến vui vẻ như vậy, cảm giác tâm tình của mình cũng khá hơn.]
Cũng có một chút phu nhân, tiểu thư ghen ghét Tuân thị dáng dấp mập như vậy, mà lại lấy được một lang quân như ý, thường xuyên ở sau lưng trào phúng con bé.
Thế nhưng nó cũng không hề để tâm , Ngược lại cười nói: [ Ta mặc dù dáng người không tốt , Nhưng nhất định phải có điểm ưu tú, mới có thể để gả chop hu quân tốt như vậy, ngay cả bà bà ( mẹ chồng) cũng thích ta. Gả tiến Hầu phủ là phúc khí của ta , Nhưng ta cảm thấy là ta xứng đáng.]
Nghe được con dâu nói ,ta bỗng nhiên có chút chấn kinh , như là bừng tỉnh khỏi một giấc mộng dài.
Nó không phải chỉ cần nhịn ăn là hoàn toàn có thể gầy đi hay sao?
Ta thường xuyên nghĩ, nếu như ta không có mỹ nhân hoàn , có phải là cuộc đời ta sẽ trôi qua thảm hại hơn?
Nhưng con dâu đã chứng minh cho ta thấy , cuộc đời một con người có tốt hay không, cùng với những vật ngoài thân , quan hệ thực sự cũng không lớn.
Mấu chốt ở chỗ là người đó có tán thành mình, yêu mình , Tiếp nhận khuyết điểm của mình , cũng cố gắng phát triển những ưu điểm khác của mình hay không.
Người có nội tâm mạnh mẽ, bất luận là đi con đường nào , đều sẽ đi một con đường khiến bản thân vui vẻ.
Ta hiểu.
Ta cảm thấy linh đài thanh minh, phiền não biến mất.
Bỗng nhiên, ta cảm thấy thân thể của mình cũng nhẹ nhàng, ung dung bay lên.
Ta vậy mà phi thăng thành thần.
11
Thẳng đến khi ta đi vào thiên giới , Vẫn là như mộng.
Thiên giới mây trắng lượn lờ , chim Phượng cùng reo vang , Đẹp không sao tả xiết.
Trước mắt ta, xuất hiện một bức tượng thần , Chính là Tĩnh giác chân tiên hương hỏa cường thịnh ở nhân gian.
Thật lâu trước đó , ta cũng đã từng bái lạy qua ông ấy.
Chỉ là , mặt tượng thần mặt bị mây mù che khuất, thấy không rõ lắm.
Lúc này, ta lại nghe thấy âm thanh của thượng thiên.
[ Đi xem một chút , xem hình dáng tôn thượng kia trông như thế nào.]
Ta chậm rãi đi ra phía trước, mây mù tản ra......
Ta không dám tin vào hai mắt của mình.
Mặt của Thượng thần, vậy mà giống ta như tạc.
[ Chúc mừng quy vị , Tĩnh giác chân tiên.]
Thân thể của ta không bị khống chế hướng về phía tượng thần lướt tới......
Lần nữa mở mắt, ta ngồi ngay ngắn trong mây, từ bi nhìn chúng sinh hạ giới.
Trong lòng của ta, đã không có phiền não, không có hoang mang , Không có tiếc nuối , Chỉ có bình tĩnh vô tận.
Thanh âm của Tứ hải Bát Hoang, ta đều nghe được rõ ràng.
Trong đó, có một thanh âm càng nghe càng cảm thấy đau khổ: [ Tiên nhân , nếu như ngài thật sự tồn tại, có thể cứu ta thoát ly khỏi khổ ải được không?]
Ta nói bên tai nàng: [ Tìm thần đến cứu không bằng tự cứu rỗi chính mình.]
( Toàn văn xong )