KHÔNG CHỨA NỔI HẠT CÁT - C26
Cập nhật lúc: 2024-08-15 09:50:03
Lượt xem: 2,623
Chẳng qua là khi còn bé tùy tiện ném mấy hạt gạo, vài nắm trấu, rồi nuôi chúng tôi như mấy con gà, con vịt.
Bây giờ lại muốn chúng tôi dùng toàn bộ cơ thể, m.á.u thịt để nuôi dưỡng tập đoàn Lâm thị.
Trên đời này, không ai giỏi bằng Lâm Vĩ Nghiệp trong việc nuôi dạy con cái.
"Ba, con không phải uống sương sớm lớn lên, nhưng chỉ riêng phần giấy sở hữu đất đai phía Đông thành phố con đưa cho ba lúc trước, giá cả của nó ít nhất cũng gấp mấy ngàn lần số tiền ba tiêu trên người con nhiều năm như vậy."
Đối phương bị tôi nói đến á khẩu không trả lời được, thẹn quá hóa giận nói:
"Thế nào, mày bây giờ là muốn cùng ba mày tính toán tiền bạc đấy à?”
“Vì sao không thể tính?”
Sầm Sương Sương gia nhập phe của tôi, lạnh lùng đánh trả:
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
“Ba, nhiều năm như vậy ba ở trên người con cũng không tốn bao nhiêu tiền, con học chín năm giáo dục bắt buộc, nhiều nhất mỗi năm lấy một chút sinh hoạt phí của ba.”
“Lâm Tùng Bách thì sao? Từ mẫu giáo đến trường quý tộc, trung học phổ thông rồi đi Anh quốc du học, đến khi tốt nghiệp đại học, tốn bao nhiêu tiền?"
“Chỉ sợ còn không đủ cho anh ta, càng miễn bàn đến chiếc Bugatti ba năm trước sinh nhật anh ta.”
“Món quà sinh nhật hơn bảy triệu.”
“Nhưng mà, từ nhỏ đến lớn, ngay cả món quà sinh nhật bảy đồng ba cũng chưa từng tặng cho con.”
Trên mặt ba tôi tràn ngập khinh thường, gần như là phản xạ có điều kiện trả lời:
"Hai đứa chúng mày là con gái, chẳng lẽ còn muốn so sánh với con trai à?"
Những lời này của ông ta vừa nói ra, tôi đột nhiên cảm thấy thoải mái.
Tôi vẫn luôn biết ba tôi trọng nam khinh nữ, nhưng chưa từng biểu đạt trắng trợn như thế.
Đúng lúc, nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/khong-chua-noi-hat-cat/c26.html.]
Tôi nâng mắt nhìn Sầm Sương Sương, trong mắt cô ấy cũng lộ ra vẻ kiên quyết:
“Ba, ba nói đúng, con gái đương nhiên không thể so sánh với con trai.”
“Tập đoàn Lâm thị tương lai nhất định sẽ là của Lâm Tùng Bách, nên không liên quan gì đến con, con cũng không cần phải góp thêm viên gạch cho anh ta.”
Lâm Vĩ Nghiệp tức giận mắng chửi chúng tôi hai giờ, rồi phất tay áo rời đi.
Ông ta chân trước vừa đi, mẹ tôi chân sau liền tới.
Hai mẹ con ba năm không gặp, lần đầu tiên gặp mặt, bà ấy vẫn theo thói quen mắng chửi:
“Con khốn kiếp, chính mình ở đây sống hạnh phúc ba năm, đem mẹ mày ném ở Thượng Hải chẳng quan tâm, xem ra lương tâm bị chó ăn mất rồi.”
Không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần ở cùng một hoàn cảnh với mẹ, tôi liền cảm thấy kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần.
“Không phải con chuyển cho mẹ hai triệu rồi đấy sao.”
“Hai triệu?" Bà ấy nhìn tôi với ánh mắt ngớ ngẩn:
"Mày kiếm được mấy chục triệu từ chỗ nhà họ Cố, chỉ cho tao hai triệu, hai triệu đủ làm gì? Tao là mẹ ruột của mày đấy.”
“Sớm biết mày là người vô lương tâm như vậy, lúc trước tao không nên sinh ra mày.”
“Nếu tao sinh con trai, làm sao có thể khổ sở như bây giờ, đúng là con khốn vô lương tâm.”
Mẹ tôi bắt đầu khóc sướt mướt, đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân.
"Vậy tại sao mẹ lại sinh ra con, nếu như không sinh ra con, có lẽ con đã sớm đầu thai vào gia đình giàu có hưởng phúc rồi, chứ không phải làm con riêng, gặp phải một người mẹ thích đánh bạc và một người cha vô tình như vậy."
Tôi lạnh lùng mở miệng.
Mẹ tôi bối rối.