KHÔNG CHỨA NỔI HẠT CÁT - C31
Cập nhật lúc: 2024-08-15 09:57:49
Lượt xem: 4,747
32.
Trên bàn ăn, Cố phu nhân vô cùng cao hứng, ra sức nói chuyện với tôi.
“Mẫn Mẫn, sao con lại gầy nhiều như vậy, lần sau nếu Cố Tây Châu lại bắt nạt con, ngàn vạn lần không được chạy nữa, trực tiếp nói cho dì biết là được, dì giúp con đánh nó.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu:
Được.”
“Sương Sương tối nay sao không đến đây cùng con, dì cũng đã lâu không gặp nó rồi.”
Cố Tây Châu nhận lấy canh trong tay chị Vương, đặt trước mặt tôi.
“Mẹ, anh cả vừa đưa Sầm Sương Sương về rồi.”
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Cố phu nhân mừng rỡ:
“Thật sao? Tốt tốt tốt, cuối cùng không cần quan tâm hai anh em mấy người nữa rồi.”
“Mẫn Mẫn, con uống nhiều một chút, dì nhớ trước kia con thích uống canh khoai lang ngọt chị Vương nấu.”
Chị Vương ở một bên cười ha hả trêu ghẹo:
"Phu nhân, canh ngọt tối nay không phải do một mình tôi nấu đâu, Mẫn Mẫn tiểu thư ở một bên giúp đỡ rất nhiều."
“Rửa khoai lang, xả nước, thêm đường, đều là Mẫn Mẫn tiểu thư làm, cũng không biết có phải cô ấy đang lén học của tôi hay không.”
“Ugh, khụ khụ khụ......”
Cố Nhược Đồng đột nhiên ném bát, rời khỏi bàn ăn, cúi người nôn mửa dữ dội.
Mọi người hoảng sợ.
“Nhược Đồng, con làm sao vậy?" Cố phu nhân ân cần hỏi.
Cố Nhược Đồng không kịp trả lời, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh tầng một, nôn mửa trong đó, thật lâu sau mới đi ra.
Chị Vương lo sợ bất an nói:
“Nhược Đồng tiểu thư, chuyện gì xảy ra vậy? Là do canh ngọt vừa rồi sao.”
Cố Nhược Đồng nhìn chằm chằm tôi không chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, đồng tử lộ ra vẻ kinh hãi.
Hai tay cô ta không ngừng run rẩy, ôm chặt bụng mình, một lúc lâu mới lên tiếng:
“Không có việc gì, chỉ là đột nhiên có chút không thoải mái.”
“Mẹ, con lên trước đây.”
Cố phu nhân gật đầu:
“Được, vậy con lên nghỉ ngơi trước đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/khong-chua-noi-hat-cat/c31.html.]
Sau khi Cố Nhược Đồng lên lầu nghỉ ngơi, Cố phu nhân tiếp tục nói chuyện phiếm với tôi.
Hỏi tôi cuộc sống ba năm qua, còn hỏi tôi hiện tại sống ở đâu.
Tôi và Sầm Sương Sương đều không muốn về Lâm gia ở, cho nên hiện tại hai người đều ở khách sạn.
“Ở khách sạn? Vậy sao được, dù sao nhà chúng ta cũng có nhiều phòng, nếu không con và Sương Sương dọn qua đây đi.”
Cố phu nhân nhiệt tình mời.
Sau một lúc do dự, tôi liền đồng ý.
Một là ở khách sạn quả thật có chút không tiện.
Hai là nếu như tôi chuyển đến Cố gia, mẹ tôi cũng sẽ không có biện pháp ba ngày hai bữa tìm tôi tâm sự, tăng tiến tình cảm mẹ con.
Tôi gửi cho Sầm Sương Sương một tin nhắn giải thích đơn giản.
Phòng dành cho khách ở tầng 5.
Cố Tây Châu đưa tôi lên, ánh mắt hắn nóng rực, đôi mắt đào hoa đỏ ửng.
“Mẫn Mẫn, em có thể ở lại đây, anh thật sự rất vui.”
“Đừng vui vẻ quá sớm, tôi chỉ không muốn về Lâm gia, cũng không muốn ở khách sạn mà thôi.”
Hắn không chút để ý lời nói lạnh nhạt của tôi, ngược lại càng nóng bỏng nhìn tôi, đáy mắt sáng lấp lánh.
"Anh biết em không thể tha thứ cho anh nhanh như vậy, không sao, anh sẽ tiếp tục chờ em, chờ em mãi."
Tôi có chút kỳ quái, nhịn không được hỏi:
“Cố Tây Châu, ba năm trước không phải anh nói muốn mang Cố Nhược Đồng bỏ trốn sao? Vì sao sau đó lại buông tay, bây giờ cô ta còn muốn gả cho người khác.”
Vẻ mặt Cố Tây Châu cứng đờ, giọng nói mang theo một tia cay đắng:
“Xin lỗi, Mẫn Mẫn, lúc ấy đầu óc anh chắc chắn bị chập mạch mới có thể nói những câu kia với em ấy.”
"Anh cho rằng mình thích Cố Nhược Đồng rất nhiều năm, nhưng kỳ thật đó chỉ là tuổi dậy thì, tần suất em ấy xuất hiện bên cạnh anh khá nhiều, từ đó gây ra ảo giác."
"Anh có thể tiếp nhận việc Cố Nhược Đồng có bạn trai, nhưng lại không dám tưởng tượng hình ảnh em và người đàn ông khác ở bên nhau, cho dù chỉ là một ý niệm chợt lóe trong đầu, cũng sẽ làm cho anh ghen tị đến phát điên."
“Mẫn Mẫn, đến khi em rời đi, anh mới nhận ra được người mình thích vẫn luôn là em.”
Tôi cười lạnh.
Cho nên nói những nam nhân này thật đúng là đê tiện.
Người mình yêu nhất không bao giờ là người ở bên cạnh.
Trong lòng vĩnh viễn sẽ có ánh trăng sáng.
Cái con mẹ nhà anh.