KHÔNG CHỨA NỔI HẠT CÁT - C35
Cập nhật lúc: 2024-08-15 10:01:18
Lượt xem: 1,706
35.
“Máu, máu, nhiều m.á.u quá.”
Một thanh âm đột ngột vang lên trong phòng khách.
Trong nháy mắt tiếng hét chói tai vang lên bốn phía.
Tôi theo đó nhìn qua, chỉ thấy trên lễ phục nửa người dưới của Cố Nhược Đồng đã bị m.á.u tươi nhuộm đỏ một mảng thật lớn.
Sắc mặt cô ta trắng bệch, run rẩy sờ về phía sau mình.
Một bàn tay đầy máu, nhìn mà thấy giật mình.
“Cục cưng, cục cưng của tôi....”
Cố Nhược Đồng đột nhiên nhìn về phía tôi, khóe mắt như muốn nứt ra.
“Triệu Mẫn Mẫn, cô hại ch con của tôi, tôi muốn gi*t cô, tôi muốn gi*t cô.”
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, cô ta như một mũi tên lao tới, gắt gao bóp cổ tôi:
“Tiện nhân, tôi gi*t cô, tôi muốn gi*t cô, trả thù cho con của tôi.”
Có lẽ vì quá tức giận và bi thương nên Cố Nhược Đồng lúc này sức lực lớn như trâu, tôi bị cô ta bóp đến nỗi không hề có lực đánh trả.
Cũng may xung quanh có người kịp phản ứng, nhanh chóng chạy tới tách hai chúng tôi ra.
Nhưng Cố Nhược Đồng tựa như phát điên, hai tay không hề nhúc nhích.
Tôi bị bóp càng chặt.
“Cố Nhược Đồng, em đang làm gì vậy?”
Một thanh âm hung ác nham hiểm nổi giận truyền đến.
Một giây sau, trên người tôi nhẹ nhàng, cảm giác khó chịu cùng hít thở không thông trên cổ cũng theo đó biến mất.
Tôi cúi xuống, tuyệt vọng ho khan.
“Mẫn Mẫn, em sao rồi?”
Cố Tây Châu ôm tôi lên sô pha, vẻ mặt căng thẳng.
Hắn nhẹ nhàng vén tóc tôi lên, thay tôi kiểm tra vết thương trên cổ.
Cố Nhược Đồng điên cuồng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/khong-chua-noi-hat-cat/c35.html.]
“Triệu Mẫn Mẫn, cô gi*t con của tôi, cô sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình.”
“Cố Tây Châu, đồ ngu ngốc, cô ta căn bản không thích anh, cô ta đang đùa giỡn anh.”
Cố Tây Châu âm trầm ngoái đầu lại, nhìn về phía cô ta:
“Em dựa vào cái gì nói rằng Mẫn Mẫn gi*t con của em.”
“Chính là cô ta làm, cô ta muốn trả thù cho con của mình nên đã hại con của tôi.”
Mọi người xung quanh không hiểu ra sao, không biết cô ta đang nói cái gì.
Có một cô gái sợ hãi đi tới, trên tay cầm một túi đồ màu đỏ gì đó.
“Cái đó.....Nhược Đồng, trên người cô hình như không phải vết máu, mà là mứt dâu tây từ trong túi nhựa này chảy ra.”
Vẻ mặt Cố Nhược Đồng dại ra:
“Mứt dâu tây?”
Mọi người tiến lên và kiểm tra.
Đó đúng là mứt dâu tây.
Cố Nhược Đồng chắc là đặt m.ô.n.g ngồi phía trên cái túi kia.
Sợ bóng sợ gió một hồi, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Vẻ mặt Cố Nhược Đồng lại không hề thoải mái chút nào.
Cô ta ngơ ngác nhìn về phía này, đối diện với tầm mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của tôi, rất nhanh hiểu được chuyện gì xảy ra.
“Cố Nhược Đồng.”
Giọng nói lạnh lùng của Cố Tây Châu khiến cô ta thiếu chút nữa nhảy dựng lên, chỉ hoảng hốt nói một câu: "Tôi đi thay quần áo trước."
Thậm chí cũng không dám liếc Cố Tây Châu một cái.
Trong phòng khách.
Một bên là đám người ồn ào náo nhiệt.
Một bên là chúng tôi rơi vào im lặng.
Thật lâu sau.
Tôi mới nhẹ nhàng mở miệng: "Cố Tây Châu, bây giờ anh nên biết chuyện gì đã xảy ra rồi.”