KHÔNG CÒN YÊU - 1
Cập nhật lúc: 2024-07-19 13:42:15
Lượt xem: 332
Cô nàng thanh mai của Chu Hoài bị bỏ rơi vào ngày lễ tình nhân.
Chu Hoài bỏ tôi lại để an ủi cô ta:
"Điềm Hân là em gái của anh, anh không thể chịu nổi khi thấy em ấy trải qua ngày lễ tình nhân như thế này."
"Còn em thì sao?"
"Bây giờ em là vợ anh, nhường em ấy, được không?"
Đêm nay, tôi đã tự mình hoàn thành bữa tối dưới ánh nến.
Mười hai giờ đêm, anh ta trở về cùng cô nàng thanh mai, nhìn chiếc đĩa trống trên bàn anh ta nắm tay tôi: “Niệm Niệm, em đừng làm thế, anh sẽ thấy khó chịu.”
1
Vào ngày lễ tình nhân, Điềm Hân, cô nàng thanh mai của Chu Hoài đã đăng tin chia tay người yêu trên WeChat Moments. Trong ảnh, cô ta khóc nhiều đến mức lớp trang điểm bị nhòe đi. Chu Hoài nhìn thấy liền bảo tôi ăn tối một mình rồi vội vàng lái xe đi.
Tôi biết đây chính là điều Điềm Hân cố ý chuẩn bị cho Chu Hoài. Bởi, có ai lại chia sẻ nỗi đau thất tình với người đang hạnh phúc cơ chứ?
2
Mười hai giờ đêm, Chu Hoài đưa Điềm Hân về nhà. Điềm Hân rúc vào bên cạnh anh ta, đôi mắt long lanh nước, dịu dàng gọi tôi là “chị”.
Chu Hoài ôm chặt Điềm Hân hơn: “Niệm Niệm, cho em ấy ở lại một đêm được không?”
Tôi miễn cưỡng đáp: “Được.”
Tôi nhìn họ chằm chằm. Chu Hoài đi tới trước mặt tôi, nhìn chiếc đĩa trống trên bàn, sau đó bình tĩnh nhìn tôi. Tôi vẫn điềm tĩnh.
Một lúc sau, anh ta đột nhiên ôm tôi thật chặt vào lòng: "Niệm Niệm, em đừng như vậy, em là người anh yêu nhất."
Một sự im lặng im lặng bao trùm.
Đột nhiên, tôi cảm thấy bụng đau nhói, ý thức dần dần mơ hồ. Chu Hoài lo lắng hỏi thăm bên tai: "Niệm Niệm, em làm sao vậy?"
3
Khi tỉnh lại, bác sĩ đang nói với Chu Hoài: "Anh bạn trẻ, sao anh để cô ấy ăn nhiều như vậy?"
"Cảm ơn bác sĩ. Có lẽ do cô ấy quá phấn khích nên tôi nhất thời không để ý."
Anh ta đã nói dối bác sĩ. Chu Hoài thấy tôi gần như đã ổn liền để tôi xuất viện. Vừa lên xe, động tác vặn chìa khóa đột nhiên dừng lại, anh ta nghiêng người mỉm cười, dùng đôi môi ấm áp chạm vào mặt tôi: “Niệm Niệm, anh yêu em.”
Về đến nhà thì đã hai, ba giờ sáng.
Vừa vào cửa, tôi nhìn thấy Điềm Hân đang nằm ngủ trên ghế sofa, không đắp chăn, thân thể run rẩy vì lạnh, tôi thấy còn thương hại cô ta chứ đừng nói Chu Hoài.
Chu Hoài không nói một lời, đắp chăn cho cô ta, bế cô ta trở lại phòng dành cho khách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/khong-con-yeu/1.html.]
Tôi nằm một mình trên chiếc giường lạnh lẽo và ngủ thiếp đi. Hơi ấm từ phía sau xuyên qua bộ đồ ngủ mỏng manh đưa tôi trở về thực tại. Cử động nhẹ của tôi đã khiến anh ta chú ý.
"Em tỉnh rồi à?"
Tôi vô thức hỏi: “Sao anh lại quay lại?”
"Điềm Hân khóc, anh dỗ em ấy, em ấy vẫn thích khóc như hồi nhỏ."
Tiếp theo đó là tiếng cười của Chu Hoài. Anh ta cười rất nhẹ nhưng tôi vẫn nghe thấy. Tiếng cười khiến tôi mơ hồ cảm thấy những kỷ niệm giữa anh ta và Điềm Hân thật ngọt ngào làm sao.
Hơi thở sau lưng dần dần bình tĩnh hơn nhưng tôi lại không thể ngủ được. Trước đây tôi không nghĩ Điềm Hân sẽ là vật cản giữa chúng tôi. Nhưng bây giờ, đúng là như vậy.
4
Tôi và Chu Hoài gặp nhau ở trường đại học. Anh ta theo đuổi tôi không ngừng nghỉ suốt hai năm. Sau đó, chúng tôi hẹn hò và đăng ký kết hôn chỉ sau khi tốt nghiệp.
Sau khi kết hôn, Chu Hoài kể với tôi rằng anh ta có một cô em gái thanh mai rất đeo bám, họ rất thân với nhau. Anh ta đã thề rằng giữa bọn họ chỉ đơn thuần là tình bạn, tình bạn này đã kéo dài suốt mười năm.
Buổi sáng, khi tôi thức dậy, xung quanh tôi không có ai cả. Chu Hoài đứng cạnh Điềm Hân trong bếp, thỉnh thoảng giúp đỡ cô ta, thân thiết như cặp đôi yêu nhau.
Trên bàn ăn, họ trò chuyện về những điều thú vị thời thơ ấu, tôi như một người ngoài cuộc, vô cùng lạc lõng.
Lúc Chu Hoài ra ngoài làm việc, Điềm Hân theo lên xe để về nhà bởi vì cô ta vừa thuê một căn hộ rất gần công ty Chu Hoài.
Tôi biết thừa ý định của cô ta, vốn người nhặt được ánh trăng trước tiên là người ở gần mặt nước nhất mà.
Buổi trưa, tôi tùy hứng mang đồ ăn đến cho Chu Hoài. Lúc này anh ta đã ăn cơm xong, hộp cơm trông thật tinh tế, ngon mắt, là của Điềm Hân làm.
“Niệm Niệm, sao em lại tới đây?” Anh ta ôm đồ ăn còn chưa nuốt hết vào mở miệng hỏi tôi.
"Em mang đồ ăn đến cho anh."
Tôi lắc hộp cơm trưa trong tay, nhưng anh ta không thèm nhìn mà chỉ chăm chú nhai ngấu nghiến.
"Cảm ơn Niệm Niệm. Hãy mang cho Coke. Anh sắp ăn xong rồi."
Coke là một chú c--hó săn lông vàng được nuôi trong văn phòng.
Tôi đổ cơm đã chuẩn bị kỹ càng vào bát cho c--hó, mũi tôi cay cay. Tôi gọi Coke lại rồi quay đầu nhìn thật sâu vào Chu Hoài.
Điện thoại trên bàn reo lên, anh ta lập tức dừng đũa nhấc điện thoại. Lúc đang làm việc, anh ta hiếm khi trả lời cuộc gọi của tôi, người quan trọng nào lại khiến anh ta lo lắng như vậy.
Chu Hoài cúp điện thoại, vội vàng đứng dậy.
"Điềm Hân xảy ra chuyện."
Thì ra đó chính là cô nàng thanh mai của anh ta.