Không Là Duy Nhất - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-03-16 09:39:42
Lượt xem: 136
Vừa mở mắt ra ánh nắng ấm áp dịu dàng ngoài cửa sổ đã len lỏi tiến vào.
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
Sau khi Chu Việt c.h.ế.t là những ngày mưa kéo dài, tôi không nhớ rõ đã bao lâu mình chưa nhìn thấy mặt trời rồi.
"Sao không ngủ thêm chút nữa?"
Bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc nhưng tươi sáng trong trẻo hơn một chút.
Là Chu Việt, Chu Việt trẻ hơn sáu tuổi.
Tôi nhìn anh đầy ngạc nhiên, ánh mắt lướt qua khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ này từng tấc từng tấc một, mãi cho đến khi đã ngơ ngác:
"...Hình như em gặp ác mộng."
"Ác mộng?"
"Em mơ thấy anh c.h.ế.t vì tai nạn giao thông. Lúc cảnh sát gọi điện tới nói em đi nhận dạng thi thể, tay chân của anh đã đứt lìa hết rồi, bọn họ khâu lại cho anh---"
Còn chưa nói xong Chu Việt đã bịt kín miệng tôi: "Được rồi Tư Tư, đừng nói kinh khủng như vậy, đây chỉ là mơ thôi."
Phải vậy không.
Chỉ là mơ thôi sao?
Thấy tôi vẫn ngồi trên giường không có phản ứng gì, anh cúi đầu hôn tôi một cái rồi đứng dậy trước: "Nếu như em còn buồn ngủ thì ngủ thêm chút nữa đi, anh nấu đồ ăn sáng cho em, sinh nhật là phải ăn mì trường thọ."
Chu Việt nấu mì rất nhanh, còn chiên thêm hai quả trứng ốp la cho vào tô.
Đây là thói quen của chúng tôi từ nhỏ đến lớn.
Chỉ là trước đây nhà nghèo, anh nhường trứng chiên cho tôi nên bản thân không được ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/khong-la-duy-nhat/chuong-1.html.]
Lấy thành tựu như của anh bây giờ, tuổi còn trẻ đã sáng lập một công ty cỡ nhỏ rồi thì có thể không cần làm những thứ này.
Nhưng Chu Việt nói rất thản nhiên: "Hai mươi năm nay đều là chúng ta chăm sóc lẫn nhau mà, anh quen rồi."
Anh đối xử với tôi thật sự rất tốt, rất rất tốt.
Huống chi thời gian chúng tôi đồng hành cùng nhau quá dài, dài đến độ đối phương đã trở thành một phần mạng sống của mình, thế cho nên tôi chưa từng nghĩ đến những chuyện khác.
Giống như, bạn đã bao giờ nghĩ trái tim của mình một ngày nào đó sẽ phản bội bạn, sẽ đập vì người khác chưa?
Tôi chậm rãi ăn xong tô mì kia, giờ mới lấy lại tinh thần.
Tự nói với bản thân: "Có lẽ đúng chỉ là một giấc mơ mà thôi."
Chu Việt lái xe đưa tôi đi làm rồi mới quay về công ty.
Sau khi tan làm anh lại đến đón tôi đi ăn cơm tối ở nhà hàng đã đặt sẵn, trong xe còn đặt một bó hoa hồng trắng mà tôi thích.
Tất cả vẫn bình thường.
Cho đến khi.
Ở bãi đỗ xe bên ngoài nhà hàng, lúc anh quay đầu xe thì một chiếc Mercedes màu đỏ bỗng nhiên lao ra nhanh chóng quẹt vào đèn xe.
Một cô gái cao gầy có mái tóc quăn từ trên xe đi xuống, gõ cửa sổ xe cùng Chu Việt cãi nhau:
"Anh không có mắt à? Có biết lái xe không vậy!"
Tôi nhìn cô ta, gương mặt tuổi trẻ đầy hơi thở thanh xuân cùng gương mặt tái nhợt tiều tụy sáu năm sau dần dần chồng chéo.
Trong khoảnh khắc đó tôi như rơi xuống vực thẳm.