Không Là Duy Nhất - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-03-16 09:42:35
Lượt xem: 233
Ở ký túc xá của công ty tóm lại không phải kế sách lâu dài, sau khi làm xong phân chia tài sản, thủ tục ly hôn thì không lâu sau tôi tìm được một căn phòng thích hợp nên chuyển tới luôn.
Từ ngày hôm đó tới giờ Chu Việt giống như đã phát điên rồi.
Mỗi ngày tan làm về nhà tôi đều thấy anh ta đứng dưới lầu nhà tôi, từ lúc mặt trời lặn ở đằng tây mãi cho đến khi ánh trăng xuất hiện.
Anh hút rất nhiều thuốc.
Mà tôi nhớ rằng trước giờ Chu Việt không hút thuốc lá.
Nếu như trời mưa anh sẽ quay lại xe ngồi trong chốc lát.
Đèn xe sáng lên chiếu rõ ràng từng hạt mưa bụi liên miên, chiếu cả vẻ mặt mờ mịt suy sút tinh thần của Chu Việt.
Bởi vì không ở tầng quá cao nên tôi đã chứng kiến tất cả mọi thứ.
Vài tuần sau trong công ty bỗng nhiên xuất hiện vài lời đồn về tôi.
Nói tôi ghen ghét đố kị, lấy thế đè người, vô duyên vô cớ đè ép một cô bé trong công ty của chồng, buộc nhân sự sa thải cô ấy.
Mà cô bé gia cảnh nghèo khó, vì mất đi công việc này mà cuộc sống trở nên ngày càng gian nan.
Gia cảnh nghèo khó?
Tôi nhớ tới chiếc xe Mersedes màu đỏ chói lọi của Kiều Mộc, một lúc cũng không biết nói gì.
Chỉ là thủ đoạn của cô ta bỉ ổi nhưng rất hiệu quả, lời đồn nổi lên bốn phía nhưng cũng chỉ là âm thầm nói cho nhau, tôi muốn giải quyết cũng không biết đính chính như thế nào.
Cũng vào lúc này Chu Việt xuất hiện.
Đầu tiên anh ta mời tất cả mọi người của phòng làm việc uống cà phê trà sữa, lại nhân cơ hội này đưa ra chế độ giảm biên chế của Kiều Mộc, trong đó rõ ràng tỉ mỉ giải thích cô ta bị sa thải hoàn toàn là bởi vì năng lực làm việc không đủ, đưa ra phương án và báo giá nhiều lần xuất hiện sai lầm thậm chí làm chậm trễ tiến độ dự án.
Kiếp trước Kiều Mộc cũng phạm phải sai lầm giống như đúc, chỉ là khi đó Chu Việt cảm thấy "không ảnh hưởng toàn cục", giúp cô ta giải quyết vài lần rồi coi như xong.
Mà bây giờ anh ta đứng ở của công ty tôi, ung dung nói:
"Tính cách của Ngôn Tư xưa giờ vẫn hướng nội, dịu dàng nên đối với mấy lời nói vô căn cứ cũng sẽ không phản bác. Tình cảm vợ chồng tôi vẫn rất tốt---"
Tôi đột nhiên mở miệng ngắt lời anh ta:
"Nếu như đã ly hôn thì anh hãy quản người mới của mình cho tốt, đừng để cô ta tới quấy rầy công việc cuộc sống của tôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/khong-la-duy-nhat/chuong-11.html.]
Chu Việt nhìn tôi một cách không thể tin tưởng, ánh sáng trong mắt dần ảm đạm.
Mặt tôi không chút thay đổi đẩy anh ta ra, trở về chỗ ngồi của mình.
Từ hôm đó trở đi lời đồn về tôi trong công ty đã biến mất.
Thay vào đó là có mấy chị đã lớn tuổi mời tôi cùng đi ăn cơm, trong lúc ăn cũng ám chỉ tôi một cách khéo léo:
"Đàn ông ấy mà, đều là như thế hết, thấy ai mới mẻ liền theo đuổi người đó. Một ngày nào đó em rời bỏ anh ta thì anh ta lại cảm thấy em mới mẻ, sau đó sẽ lại trở lại muốn ăn mắng. Ngôn Tư, tuyệt đối đừng mềm lòng."
Tôi đang cầm chén, rũ mắt xuống cười cười: "Em sẽ không đâu."
Mấy chị chớp mắt với tôi: "Nếu như đã ly hôn thì có thể suy xét những người khác nữa, em còn rất trẻ mà."
Tôi cười nhẹ cảm ơn ý tốt của mấy chị.
Hai ngày sau khi vừa tan làm tôi rời khỏi công ty tính toán về nhà, rõ ràng là đèn xanh lại có một chiếc xe hơi màu đen đột nhiên từ bên phải lao tới tăng tốc xông về phía tôi.
Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, có một cánh tay từ phía sau ôm lấy bả vai tôi kéo mạnh về sau một cái.
Tôi lảo đảo vài bước, chưa tỉnh hồn cẩn thận đứng vững mới nhìn về chiếc xe kia.
Xe đã đi rất xa rồi, khi nãy tài xế đeo khẩu trang và mũ đen nên tôi cũng không nhìn rõ là ai.
Thực sự là ngoài ý muốn sao?
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
"Chị Tư Tư, phải cẩn thận một chút nhé."
Một giọng nam dễ nghe từ phía sau truyền đến, tôi quay đầu liền nhìn đến một khuôn mặt trẻ tuổi có mấy phần quen thuộc.
Nhớ rồi.
Một năm trước sau khi phỏng vấn tôi kiên quyết tuyển một thực tập sinh khóa đó, tên là Tạ Chu, cùng làm nghiên cứu phát minh cùng một bộ phận với tôi.
Thấy tôi nhìn chăm chằm mình, lỗ tai Tạ Chu bỗng đỏ lên, có chút không tự nhiên quay đầu đi:
"Em nghe nói vốn dĩ công ty không tính gửi offer cho em, là chị kiên quyết muốn tuyển em, lương khởi điểm cũng rất cao....Em muốn mời chị một bữa cơm coi như lời cảm ơn có được không?"
Đều là người trưởng thành, sao tôi có thể không hiểu tâm tư của cậu ấy.
Tôi im lặng một lúc lâu mới nói nhỏ: "Không cần mời cơm, tôi muốn nhờ cậu giúp tôi một việc được chứ?"