Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không làm bạch nguyệt quang nữa - Chương 15 + 16 (Hoàn)

Cập nhật lúc: 2024-10-17 13:57:52
Lượt xem: 160

Chương 15

 

Chỉ sau vài ngày, cả thành phố đã biến đổi một cách chóng mặt.

 

Tất cả những người từng làm tổn thương tôi đều bị lôi ra ánh sáng.

 

Mọi người đều bị trừng phạt.

 

Trước đây nhà họ Lâm không nhận tôi cũng rơi vào cảnh khốn cùng, ai còn làm ăn thì phá sản, những ai tán gia bại sản rồi thì cũng tan nát gia đình.

 

Cuối cùng, anh ta đến nhà tù, nhìn Thư Tâm Vũ đang quỳ trên đất như một con chó, cầu xin anh ta tha cho cô ta.

 

"Xin anh, em không còn hệ thống nữa, sẽ không còn nhảy thế giới nữa, nếu giờ em c.h.ế.t thì sẽ là c.h.ế.t thật sự.

 

"Cố Sâm, em đã bên cạnh anh rất lâu, giữa chúng ta cũng có chút tình cảm, anh hãy xem như tha cho một con ch.ó đi."

 

"Cố Sâm, em cầu xin anh, em không muốn chết..."

 

Ngày hôm đó, trên mặt anh không có cảm xúc, chỉ lãnh đạm nhìn Thư Tâm Vũ.

 

Thư Tâm Vũ c.h.ế.t theo cách đau khổ cực độ.

 

Cô ta chịu đựng ba ngày ba đêm, c.h.ế.t trong ngục tối không ánh sáng, sau đó bị chó hoang xé xác.

 

Hôm đó, tôi nhìn linh hồn cô ta bay lên rồi ngay lập tức bị không gian xé nát, không để lại gì.

 

Có lẽ do nguyên nhân ràng buộc với hệ thống.

 

Thế giới này không thể chứa hệ thống, dĩ nhiên cũng không thể chứa cô ta.

 

Sau khi mọi việc kết thúc, Cố Sâm lại đi tìm chị Thiến.

 

Những ngày này, xác tôi vẫn được bảo quản đông lạnh, chưa được hỏa táng.

 

Cố Sâm quỳ xuống cầu xin chị ấy suốt vài ngày lẫn đêm.

 

Hot search không ngừng cập nhật.

 

Dường như chỉ trong một đêm, mọi người đều nhớ đến những điều tốt đẹp của tôi.

 

Trên mạng tràn ngập những câu chuyện về tôi lúc còn sống, những kỷ niệm giữa tôi và Cố Sâm, cùng những bất công tôi phải chịu đựng.

 

Tiếng nói bênh vực cho tôi không ngừng vang lên, hoàn toàn khác với thế giới trước đây yêu cầu tôi phải xin lỗi mọi người.

 

Thậm chí mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi.

 

Tôi bình tĩnh nhìn tất cả những điều này, dù là thật lòng hay giả dối.

 

Nhưng tất cả những điều này đối với tôi đã không còn quan trọng.

 

Điều duy nhất khiến tôi an lòng là chị Thiến không sao cả, cô ấy đã tìm được bệnh viện tốt nhất cho Nam Nam và đã bắt đầu điều trị. 

 

Bác sĩ nói khả năng chữa khỏi rất cao.

 

Đây có thể coi là điều may mắn nhất giữa muôn vàn bất hạnh.

 

Tôi mơ hồ có một dự cảm rằng tôi sắp phải rời khỏi đây.

 

Chương 16

 

Đó là ngày tôi được chôn cất.

 

Chị Thiến suốt thời gian đó không để ý đến Cố Sâm, dù anh ta có cầu xin thế nào, chị ấy cũng không đáp lại.

 

Chị ấy đưa t.h.i t.h.ể tôi đi hỏa táng, tìm cho tôi một nơi chôn cất đẹp đẽ, giữa núi non và dòng nước trong xanh.

 

Chị ấy lau nước mắt, đặt tro cốt của tôi vào trong mộ, trên bia mộ là bức ảnh mà tôi luôn ghi nhớ trong suốt cuộc đời.

 

"Không thể lau sạch được, nếu em đã thích vậy thì cứ dùng tạm đi." 

 

Chị Thiến nói: "Di ảnh của người khác đều là đen trắng, của em còn thêm chút đỏ, thật đặc biệt."

 

Tôi cười nhẹ, dù chị ấy không nghe thấy nhưng cũng đáp lại: "Không phải vậy sao? Cuộc đời đã khó khăn như vậy, kiếp ma quỷ phải sống thật thú vị chứ."

 

Mặc dù tôi biết chị ấy không thể nghe thấy nhưng chị ấy bỗng dưng cười.

 

Tôi cảm thấy rất an ủi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/khong-lam-bach-nguyet-quang-nua/chuong-15-16-hoan.html.]

"Tôi không biết phải viết gì cho bia mộ của em, thôi không viết luôn, hoặc là khi nào em báo mộng cho chị đi, chị sẽ khắc lên cho em." Chị ấy tiếp tục nói.

 

 Tôi gật đầu, cảm thấy cách xử lý này rất ổn rồi tự nhủ: "Nếu phải viết, thì viết: [Ở đây có một người đang nằm rất hạnh phúc]

 

Dừng lại một chút, tôi lại nói: "Hy vọng tươi đẹp, tôi không cần để lại câu: 'Tôi muốn xem quảng cáo hồi sinh' chứ?"

 

Nghĩ vậy, tôi đã tự làm mình cười nhưng ngay lập tức lại dừng lại.

 

Tôi thật sự không muốn sống lại.

 

Tôi đã quá mệt mỏi.

 

Tôi và chị Thiến đã "nói chuyện" khá lâu.

 

Thực ra chỉ là tự mỗi người thì thầm.

 

Dù sao chị ấy cũng không thể nghe thấy những gì tôi nói.

 

Lâu đến mức Cố Sâm đến.

 

Kể từ khi Thư Tâm Vũ chết, linh hồn tôi đã không còn gắn bó với Cố Sâm. Nên trong những ngày sau đó, tôi hoặc là lang thang khắp thành phố, hoặc là bay về chỗ chị Thiến, tôi cũng đã đi thăm Nam Nam.

 

Cảm thấy mọi thứ đều tốt đẹp, tôi đã yên tâm rồi.

 

Chị Thiến không nói với ai thời gian và địa điểm chôn cất của tôi nên hôm nay nơi đây đáng lẽ ra chỉ có chị Thiến và tro cốt của tôi.

 

Nhưng Cố Sâm vẫn đến.

 

Trông anh ta tiều tụy đi rất nhiều, người thì rất gầy, sắc mặt ảm đạm.

 

Anh ta đứng từ xa nhìn về phía này, không lại gần, cũng không nói gì với chị Thiến, chỉ lặng lẽ đứng đó.

 

Chị Thiến hừ lạnh một tiếng, cũng không muốn để ý đến anh ta, chỉ tự mình "nói chuyện với tôi".

 

Một cơn gió lớn thổi qua.

 

Tôi bị gió cuốn bay đi.

 

Đây là điều chưa từng xảy ra trong nhiều ngày qua.

 

Tôi biết mình sắp phải đi.

 

Vì vậy, khi đang bay, tôi cuối cùng nói với chị Thiến: "Tạm biệt chị Thiến, hãy sống tốt cùng Nam Nam nha."

 

Chỉ không ngờ, chị ấy quay lại, nhìn về hướng tôi.

 

Chị ấy nói: "Tạm biệt Vi Vi, chúc cô có một kiếp ma quỷ thật thú vị."

 

Tôi ngẩn ra.

 

Nhưng chị ấy chỉ mỉm cười, trong nụ cười có xen lẫn nước mắt.

 

Tôi hiểu ra, vì vậy nhẹ nhàng gật đầu.

 

Tôi tiếp tục bay lên, trong quá trình bay, bỗng phát hiện ra điều gì đó kỳ lạ.

 

Quay lại nhìn, phát hiện Cố Sâm vừa mới đang đứng im đó, đã ngã xuống.

 

Phía sau anh là một vũng m.á.u đỏ tươi.

 

Bên cạnh, thư ký của anh không ngừng kêu gào: "Tổng giám đốc Cố, Tổng giám đốc Cố, anh sao vậy? Tổng giám đốc Cố!"

 

Khuôn mặt anh ta tái nhợt ngẩn về phía tôi.

 

Tôi nhìn linh hồn anh bay lên.

 

"Vi Vi..." Giọng nói từ linh hồn anh ta rất khàn khàn.

 

Nhưng tôi không muốn gặp anh ta, quay lưng đi.

 

Vừa lúc, khoảnh khắc tiếp theo tôi xuyên qua ranh giới thế giới, hoàn toàn rời khỏi đây.

 

Hy vọng là kiếp sau tôi không gặp lại anh ta.

 

Toàn văn hoàn

 

Loading...