Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không Ngờ Hai Con Rắn Tôi Nhặt Về, Đều Muốn “Ăn” Tôi - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-28 23:29:10
Lượt xem: 2,291

9

"Phù, thoải mái quá."

Khi tôi từ phòng tắm bước ra, tôi thấy hai con rắn nhỏ đang cuộn tròn trên giường của tôi. Tôi mỉm cười, lũ nhóc này gan to lên rồi đấy.

"Tôi mua hộp nuôi cho các cậu rồi, phải ngủ trong đó nếu không khi ngủ tôi sẽ đè lên các cậu mất." Nói xong, tôi bế chúng lên, đặt vào hộp nuôi.

Vừa mới đưa tay vào hộp nuôi, chúng đồng loạt quấn chặt lấy tay tôi, không chịu vào.

"Các cậu không thích sao?"

Tôi bế hai con rắn nhỏ, có chút khó hiểu.

Con rắn đen bằng với tầm mắt tôi bỗng nhiên lắc đầu.

"Tại sao không..."

???!!!

Là tôi hoa mắt sao? Nó vừa lắc đầu phải không? Chắc chắn là lắc đầu rồi!

Nhìn biểu cảm kinh ngạc của tôi, con rắn đen lại kiên định lắc đầu một cái nữa.

Tôi bế chúng chạy nhanh về phòng ngủ, đặt lên giường, còn bản thân thì ngồi bệt xuống đất, ngẩng đầu nhìn hai con rắn nhỏ trên giường.

Lúc này, chúng đang im lặng nhìn tôi.

Tôi thăm dò hỏi: "Các cậu có thể hiểu tôi nói gì sao?"

Hai con rắn đồng loạt gật đầu.

Nhìn thấy cảnh tượng này, tôi ngây người gật đầu, dịch chúng sang bên cạnh gối, sau đó chui tọt vào chăn, hai tay khoanh trước ngực.

"Ừm, ngủ một giấc là ổn thôi."

Nội dung edit thuộc về Bút - page Anh Ba Chị Út, không được chôm truyện nhà Bút đi nơi khác, Bút báo Quan bắt đấy!!!

Tôi nhắm mắt lại.

Nhưng có lẽ vì do thời gian này thường xuyên tăng ca nên rất mệt mỏi, nhắm mắt lại chưa kịp suy nghĩ gì, tôi đã thực sự chìm vào giấc ngủ.

Con rắn đen nghe thấy tiếng thở đều đều của tôi, lại cười ngặt nghẽo, cuộn tròn người lại.

"Cô ấy đang tự lừa dối bản thân kiểu gì vậy, đáng yêu quá đi mất."

Con rắn trắng dịu dàng nhìn tôi đang ngủ bằng đôi đồng tử màu vàng kim, lại bò đến bên ngón tay bị thương của tôi, l.i.ế.m láp vài cái. Chỉ thấy vết thương vốn đang nứt toác, dưới sự l.i.ế.m láp của nó dần dần chỉ còn lại một vệt đỏ nhạt.

Nhưng giấc ngủ này của tôi không được sâu, tôi rất ít khi mơ, bởi vì chỉ cần mơ... là ác mộng.

10

Trong mơ, lại là cái nắng hè oi ả năm nào.

"Sao chổi! Cút ra ngoài!"

"Bốp", một quả trứng gà đập thẳng vào hốc mắt tôi, lòng đỏ trứng lẫn với nước mắt tôi chảy dài trên mặt.

"Bà nội ơi, tại sao... tại sao bọn họ lại gọi con là sao chổi?"

Tôi nhìn di ảnh của bà nội, cúi đầu: "Thì ra... không ai có thể trả lời con."

Tôi thẫn thờ rửa sạch lòng đỏ trứng trên mặt , tại sao tôi lại phải chịu đựng những điều này.

Tôi siết chặt bùa hộ mệnh mà bà nội để lại cho tôi: "Hòa Hòa, sau khi bà đi rồi, con phải luôn đeo bùa hộ mệnh này bên mình."

"Hòa Hòa, con không sai."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/khong-ngo-hai-con-ran-toi-nhat-ve-deu-muon-an-toi/chuong-4.html.]

Tôi ghét nơi đó, sau khi tốt nghiệp, tôi đã bán căn nhà mà bà nội để lại, số tiền không nhiều, chỉ đủ cho tôi sống an nhàn đến hết đời.

Nhưng, tôi không thể ở một nơi nào quá hai năm.

Bởi vì những người xung quanh dường như sẽ gặp chuyện không may vì tôi.

11

Sáng sớm hôm sau, tôi bị đánh thức bởi mùi thơm của trứng rán, bụng cũng reo lên ùng ục.

"Thơm quá."

Cái này! Đây là?

Trên bàn ăn đã được bày sẵn đĩa trứng rán vàng ươm, bên cạnh còn có một cốc sữa đã hết hạn ba ngày.

Mới ba ngày thôi, không sao, chỉ cần chưa bị đóng váng, tôi vẫn uống được.

Nhớ lại chuyện tối qua, lại nhìn hai bóng hình một đen một trắng đối diện: "Thì ra không phải mơ à."

Nghe thấy tôi lẩm bẩm, con rắn đen còn gật đầu tỏ vẻ đồng tình: "Xì."

Tôi vừa ăn vừa thẫn thờ suy nghĩ, bà nội ơi, bùa hộ mệnh bà cho con hình như hết hiệu lực rồi.

Mãi đến lúc chuẩn bị đi làm, tôi mới phát hiện, hai con rắn nhỏ nhắn ngày nào, chỉ sau một đêm đã to bằng cánh tay người lớn, thậm chí có thể cuộn tròn trên ghế ăn.

"Chúng ta có phải đã dọa cô ấy rồi không?" Cửu Chi nhìn Cửu Hợp.

Cửu Hợp vẫn nhìn về phía cửa ra vào: "Em cũng chú ý đến thứ cô ấy đeo trên cổ rồi chứ?"

Cửu Chi gật đầu: "Ừm, tuy có chút khác biệt, nhưng rất giống với phong ấn của đám đạo sĩ kia."

"Nhưng, sắp hết hiệu lực rồi."

Cả buổi sáng, tôi đều không tập trung làm việc được.

Ngô Tích đi tới vỗ vai tôi: "Đi, anh mời cơm trưa."

"Anh Tích, rắn nhà anh biết nấu ăn sao?"

Ngô Tích suy nghĩ một lúc: "Cũng coi là biết đi."

Vừa nghe thấy vậy, mắt tôi sáng rực.

Chỉ nghe thấy Ngô Tích nói tiếp: "Chúng sẽ lật đi lật lại con chuột vài lần, nhìn như đang xào rau ấy."

... Thôi, tốt nhất là đừng hỏi nữa.

Ngô Tích đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Bức ảnh con rắn nhà em đâu?"

Tôi cười gượng gạo hai tiếng: "Rảnh, rảnh em gửi."

Trong lòng tôi khóc ròng, làm sao mà chụp được chứ, rắn nhà ai lại to lên nhanh như vậy.

Vừa mới về đến công ty, anh quản lý Lộ Thư đột nhiên xuất hiện bên cạnh tôi và Lư Hiểu Xuyên: "Buổi gặp mặt giao lưu tối nay hai người không được vắng mặt đâu đấy."

Từ bao giờ vậy, sao tôi không biết gì hết?

Nhìn tôi ngơ ngác, Lư Hiểu Xuyên ra vẻ tốt bụng nói: "Chị Cốc Hòa, em đã đăng ký giúp chị rồi, dù sao chúng ta đều độc thân mà."

Sắc mặt tôi lạnh lùng, dễ nói chuyện không có nghĩa là dễ bắt nạt. Đúng lúc tôi định từ chối thì anh quản lý Lộ Thư đột nhiên vỗ vai tôi, nhìn chằm chằm vào tôi bằng đôi mắt đen láy như vực sâu không đáy.

"Được ạ." Tôi theo bản năng đồng ý.

Sau đó, anh ta hài lòng nở nụ cười kỳ quái.

Lư Hiểu Xuyên lộ vẻ mặt ngưỡng mộ: "Anh Lộ Thư thật tuyệt vời, vừa đẹp trai vừa giàu có lại còn dịu dàng, đúng là bạn trai lý tưởng."

Tôi không để ý đến cô ta, đưa tay sờ bùa hộ mệnh, tự trấn an bản thân. Tôi luôn cảm thấy anh Lộ Thư này có gì đó không đúng.

Loading...