Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

KHÔNG PHỤ THIỀU HOA - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-10-22 11:59:37
Lượt xem: 579

Người ta kể rằng những người trông coi thôn hy sinh một phần linh hồn để bảo vệ sự yên bình cho vùng đất này, từ đó trở nên hơi chậm chạp, nhưng có khả năng xua đuổi tà ma.

 

Do đó, nhìn bề ngoài ông có vẻ bình thường, nhưng phản ứng lại luôn chậm hơn người khác một chút.

 

Tôi vẫn nhớ khi ông tìm thấy tôi, tôi mới chỉ có năm tuổi.

 

Lúc đó, ngày nào tôi cũng khóc đòi bố mẹ.

 

Ông luôn dỗ dành tôi rằng bố mẹ đi kiếm tiền mua kẹo cho tôi, tết đến sẽ về.

 

Hết năm này đến năm khác, vào đêm giao thừa, tôi đứng dưới gốc cây đa đầu thôn mong đợi.

 

Nhưng năm này qua năm khác, họ không bao giờ trở về.

 

Hết lần này đến lần khác, ông nắm tay tôi, dắt tôi trở về ngôi nhà rách nát đầy nước mắt.

 

Ngôi nhà mà ngoài trời mưa lớn trong nhà cũng dột.

 

Nhưng ở đó luôn có sữa tươi mà tôi thích và bánh donut ngọt ngào tôi yêu.

 

Đó là những thứ ông mua bằng tiền kiếm được từ việc nhặt rác và bán bóng bay.

 

Mỗi lần tôi đưa cho ông, ông đều nói rằng mình không thích.

 

Sau này khi lớn lên, tôi dần hiểu ra rằng, ông nói không thích là giả.

 

Bây giờ, tôi chạy ra ngoài sân.

 

Nắng ấm áp, những tia nắng lọt qua tán cây long não chiếu xuống chiếc áo khoác đã rách rưới của ông.

 

Ông ơi, đợi cháu với, sau khi tốt nghiệp cháu sẽ tự kiếm tiền.

 

Rồi cháu sẽ chăm sóc ông thật tốt.

 

Mũi tôi lại cay xè.

 

“Hoa Hoa, sao cháu lại khóc vậy?”

 

Ông đưa bàn tay nứt nẻ lên, định lau nước mắt cho tôi.

 

Nhưng rồi ông dừng lại, nhìn quanh một lượt, rụt tay về.

 

Ông đẩy chiếc xe gỗ lùi vào góc, rồi nói:

 

“Bạn cháu sẽ coi thường ông.”

 

Tôi lau nước mắt, ngồi xổm xuống nắm chặt tay ông:

 

“Ông đừng lo.”

 

Ông vội vàng lôi từ túi áo khoác ra một chiếc túi ni lông màu đỏ, mở ra một cuộn tiền lẻ, cả mới cả cũ, được xếp ngay ngắn và đưa cho tôi.

 

“Giữ lấy, mua cái gì ngon mà ăn.”

 

13.

 

Cuộc gặp gỡ chớp nhoáng với ông nội khiến tôi càng kiên định với suy nghĩ của mình hơn.

 

Trong buổi tập sáng, tôi đã đề xuất với cô giáo Phương việc chuyển hướng, xin tập trung vào múa đơn và không còn ưu tiên tiết mục múa đôi dây lụa nữa.

 

Cô giáo Phương nghiêm khắc trách mắng Bùi Thước, rồi an ủi tôi:

 

“Thiều Hoa, em và Bùi Thước là cặp kết hợp ăn ý nhất trong lớp chúng ta.”

 

“Trình độ của hai em thuộc hàng top quốc gia. Nếu không phải Bùi Thước bướng bỉnh, đừng nói là lọt vào vòng trong, có khả năng cao sẽ vào top Ba.”

 

“Bây giờ từ bỏ, chẳng phải là phí hoài bao nhiêu năm nỗ lực sao?”

 

Bùi Thước cúi đầu, nhìn tôi đầy vẻ hối lỗi:

 

“Xin lỗi, Thiều Hoa, anh…”

 

Thực ra, anh ta có lý do của mình. Nếu Tô Nhụy thực sự bị bắt cóc, thì mạng sống của cô ta quan trọng hơn cuộc thi.

 

Nhưng nghĩ đến những việc mà anh ta đã làm trong kiếp trước, nghĩ đến việc anh ta không màng đến mười mấy năm tình cảm giữa chúng tôi mà cuối cùng lại chuyển sự thù hận sang một ông lão tàn tật và khờ khạo, tôi chỉ muốn trả lại tất cả cho anh ta!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/khong-phu-thieu-hoa/chuong-4.html.]

 

Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của Bùi Thước và kiên quyết chọn con đường đơn lẻ.

 

Cô giáo Phương lại khuyên tôi có thể đổi sang một bạn diễn khác.

 

Nhị sư huynh Tần Lãng vội vàng chạy đến, cười nói:

 

“Sư muội, hay chúng ta hợp tác nhé?”

 

“Nhìn xem, tam sư tỷ chuẩn bị kết hôn rồi, anh cũng đang thiếu bạn diễn đây.”

 

Trong cuộc thi quốc gia lần này, anh ấy và tam sư tỷ vốn cũng định tham gia, nhưng tam sư tỷ bất ngờ phát hiện có thai trước khi thi, nên Tần Lãng không kịp tìm bạn diễn mới để tập luyện, đành phải bỏ cuộc.

 

Trong lớp có nhiều cặp đôi, nhưng về cơ bản hai người có nền tảng vững nhất là đại sư huynh Bùi Thước và nhị sư huynh Tần Lãng.

 

Nếu tôi tiếp tục tập luyện múa dây lụa, Tần Lãng thực sự là lựa chọn tốt nhất.

 

Anh ấy có vóc dáng cao ráo, ngoại hình sáng sủa, quan trọng nhất là sức mạnh cánh tay không thua kém gì Bùi Thước.

 

Nhưng tôi vẫn từ chối.

 

Thay vì đặt hy vọng vào sự phối hợp của hai người, tôi muốn dựa vào chính mình.

 

Tôi đã từng c.h.ế.t một lần, không phải không có tinh thần làm việc nhóm, mà là tôi không thể thua thêm một lần nào nữa.

14.

 

Từ múa đôi dây lụa chuyển sang múa đơn là một sự thay đổi lớn, làm sao tôi có thể đánh bại những đối thủ đã chăm chỉ luyện tập từ nhỏ?

 

Muốn chiến thắng, chỉ có cách bỏ ra nhiều thời gian và nỗ lực hơn nữa.

 

Vào một đêm khuya của tuần thứ hai sau cuộc thi, trong phòng tập trống rỗng, chỉ còn lại tôi tập đi tập lại những động tác cơ bản.

 

Khi trở về ký túc xá, tôi phát hiện Bùi Thước đang đứng dưới gốc cây long não.

 

“Thiều Hoa, anh xin lỗi…”

 

Tôi lướt qua anh ta, đi thẳng về phía cầu thang.

 

“Tất cả là lỗi của anh, khiến em mất đi một cơ hội. Chúng ta đã phối hợp với nhau hơn mười năm, đừng bướng bỉnh nữa…”

 

Anh ta đi theo tôi lên tận trên lầu, tôi quay đầu lại:

 

“Bùi Thước, đây là ý của anh sao?”

 

Kiếp trước, vào đúng thời điểm này sau cuộc thi, anh ta đã hẹn tôi đi du lịch.

 

Nói là để bù đắp cho việc không thể cùng tôi nhận giải, mọi chi phí du lịch anh ta sẽ lo.

 

Sau này tôi mới biết, hóa ra lời mời đó là do Tô Nhụy bày ra.

 

Thì ra Tô Nhụy đã muốn ra tay với tôi từ sớm như vậy.

 

May mắn là khi đó tôi vẫn còn chút mê muội trong tình yêu, chỉ tức giận vì Bùi Thước mù quáng, thích một cô gái như vậy, ngu ngốc bị cô ta chơi đùa trong tay.

 

Tôi giận vì anh ta không thể nhìn thấu âm mưu của Tô Nhụy, bỏ tôi trong buổi lễ nhận giải quan trọng để đi tìm cô ta.

(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)

 

Vì vậy tôi đã từ chối lời mời của Bùi Thước.

 

Giờ nghĩ lại, cảm thấy thật đáng sợ.

 

Nếu như mục tiêu là lừa tôi đến Myanmar đã được lên kế hoạch từ trước, thì tuần trăng mật, chuyến du lịch lần này, những cuộc cãi vã của họ, cú điện thoại trước cuộc thi, màn kịch trước tường rào…

 

Mọi thứ đều có thể là một tay Tô Nhụy sắp đặt!

 

Dù gì, để có thể bắt tôi về Myanmar hành hạ và g.i.ế.c chết, cô ta đã chờ suốt hai năm.

 

Cô ta đợi đến tuần trăng mật của tôi và Bùi Thước.

 

Và bây giờ, đúng như tôi đoán, Bùi Thước nói:

 

“Thiều Hoa, Tô Nhụy biết mình đã sai, không nên giận dỗi vào thời điểm quan trọng như vậy.”

 

“Để bù đắp, cô ấy muốn mời em đi du lịch. Chi phí em không cần lo, cô ấy sẽ lo hết.”

 

Nhưng rõ ràng, cô ta muốn mời tôi đi chết.

 

Loading...