Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không Thể Rời Xa - Chương 10,11,12: Vợ à, em vất vả rồi.

Cập nhật lúc: 2024-09-09 22:54:29
Lượt xem: 1,478

10.

Trong một tháng qua, ban ngày chúng tôi đi làm kiếm tiền, ban đêm cố gắng tạo em bé. Cuối cùng cũng có thể tương tác tự nhiên như trước đây.

Có điều, bây giờ tôi không dám trêu chọc Tạ Cảnh nữa. Người đàn ông này bây giờ không chịu nổi một chút trêu chọc nào, trước đây tất cả đều là giả vờ.

...

Sau khi tan làm, tôi vừa mở cửa thì bị Tạ Cảnh giữ cổ tay, ép ngược lên ván cửa. Môi bị anh xâm chiếm, mùi rượu nồng nặc làm tôi chảy nước mắt.

"Tạ Cảnh, anh làm gì vậy." Tôi đẩy mạnh anh ra.

"Đây là cái gì?"

Lúc này tôi mới để ý, trong tay Tạ Cảnh cầm tờ đơn ly hôn mà tôi đã chuẩn bị trước. Ngay ngày đăng ký kết hôn, tôi đã bảo trợ lý chuẩn bị, lén đặt nó trong phòng làm việc.

Không ngờ bị anh tìm thấy.

"Khởi Niệm, có phải em chưa từng nghĩ sẽ sống tốt với anh không?" Tạ Cảnh vùi mặt vào vai tôi, tôi cảm thấy nước mắt thấm ướt áo mình.

Khóc rồi? Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh khóc, trong lòng tràn ngập căng thẳng lo lắng.

"Không phải, em chỉ là..."

"Có phải em chỉ muốn có một đứa con?"

"Có phải em không hề muốn anh? Xin em, đừng bỏ rơi anh."

"Rõ ràng là em trêu chọc anh trước, rồi lại không cần anh."

"Khởi Niệm, anh thật sự rất thích em."

Tạ Cảnh đ.ấ.m mạnh vào cửa, hét lên như điê/n.

"Em thật sự không nhận ra anh thích em sao?"

"Anh chỉ là trò tiêu khiển của em sao?"

Cổ họng tôi đắng chát, thật ra tôi vẫn luôn chờ câu nói này.

Tôi nghĩ có lẽ tôi có vấn đề, nếu người khác không chủ động trao trái tim, tôi cũng không thể trao trái tim mình.

Tôi cần một tình cảm rõ ràng, một lời tỏ tình rõ ràng.

Tạ Cảnh khóc nức nở trên vai tôi. 

Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng anh: "Đừng khóc nữa." Sau đó nâng mặt anh lên, hôn nhẹ lên môi anh.

11.

Tôi nhìn anh với ánh mắt kiên định.

"Tờ đơn ly hôn là vì ban đầu em không chắc chúng ta có thể đi cùng nhau bao lâu."

"Lần đầu tiên em để anh đi là vì em nghĩ anh có bạn gái, em không thể nhìn anh kết hôn với người khác."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/khong-the-roi-xa/chuong-101112-vo-a-em-vat-va-roi.html.]

"Ban đầu thực sự chỉ muốn có một đứa con, nhưng... bây giờ không phải nữa."

"Bây giờ em muốn sống tốt với anh, em cũng thích anh."

"Thật sao?"

"Thật."

Mây mù trong mắt anh lúc này mới dần tan đi, giống như hai ngôi sao đang bùng cháy, ngay cả lông mày cũng nhuốm vẻ dịu dàng.

Tôi trang trọng nói: "Khởi Niệm thích Tạ Cảnh, em là người khá cầu toàn, sau này mong anh bao dung nhiều hơn."

Tạ Cảnh cười ngốc nghếch nhìn tôi, ôm chặt tôi, cảm nhận đầu anh dụi qua lại trên cổ như muốn hòa tan tôi vào cơ thể.

"Anh à, em không thở nổi." Tôi khó khăn nói.

Anh buông ra nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào tôi, mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt trong veo, như ánh mặt trời hòa tan vào đôi mắt.

Nếu Tạ Cảnh có đuôi, lúc này chắc chắn sẽ vẫy liên tục.

"Có thể... đừng nhìn em mãi như vậy không." Tôi tránh ánh mắt anh, đỏ mặt nói.

Anh bế tôi lên như bế trẻ con, quay vòng trong phòng.

"Khởi Niệm, anh yêu em."

12.

Sau đó tôi lén đi chùa, muốn xin cho Tạ Cảnh một lá bùa bình an. Nhưng trên cây tôi nhìn thấy lá bùa thuộc về tôi, là vào ngày sinh nhật tôi năm kia treo, viết rằng: "Khởi Niệm mọi việc suôn sẻ, mỗi ngày đều vui vẻ."

Trong lòng tôi có suy đoán, tôi đi quanh cây vài vòng, quả nhiên tìm thấy lá bùa vào ngày sinh nhật tôi năm ngoái treo, cũng viết: "Khởi Niệm mọi việc suôn sẻ, mỗi ngày đều vui vẻ."

Tôi chụp ảnh lại về hỏi Tạ Cảnh, quả nhiên anh đỏ mặt thừa nhận.

Vì chịu không nổi sự vòi vĩnh quyết liệt của Tạ Cảnh, chúng tôi tổ chức một đám cưới hoành tráng.

Hoặc có thể nói, đây là kế hoạch đã lâu của anh. Nhẫn cưới và váy cưới đều do anh đặt thiết kế riêng từ trước.

Trong lễ cưới, anh nhìn tôi từng bước tiến về phía mình.

Khoảnh khắc này, thế giới của chúng tôi chỉ có nhau.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333 (tui có phây búc á :> trùng avt, gõ đúng Cẩm Mộ Mạt Đào là ra nhe)

Sau khi kết hôn, Tạ Cảnh trở nên dính người đến mức đáng sợ, ngày nào cũng mang công việc đến công ty tôi làm.

Nhiều đến mức khiến ba anh tức giận suýt không thở nổi, nhưng không làm gì được.

Một năm sau, chúng tôi cuối cùng cũng chào đón đứa con đầu lòng. Là một bé gái, khoảnh khắc Tạ Cảnh bế con, cơ thể anh cứng ngắc.

Những giọt nước mắt to tròn rơi xuống, anh dụi má tôi.

"Vợ à, em vất vả rồi."

Khoảnh khắc này, hạnh phúc cuối cùng cũng đã nằm trong tầm tay.

(Hoàn).

Loading...