Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

KHÔNG XỨNG LÀM MẸ - CHƯƠNG 3

Cập nhật lúc: 2024-10-04 07:54:06
Lượt xem: 4,269

Mẹ xông vào, nhìn thấy tôi co ro trong góc, đau lòng ôm tôi vào lòng, rồi quay lại chất vấn Lục Yến Châu:

"Lúc trước là anh đã đồng ý, nói sẽ đối xử tốt với Kiều Kiều, coi con bé như con gái ruột của mình. Bây giờ anh có ý gì? Lợi dụng lúc tôi không để ý, muốn bắt nạt con gái tôi sao?"

Lục Yến Châu yêu bà, tình yêu có thể khiến người ta cúi đầu.

Ông ta vội vàng giải thích: "Sao anh có thể bắt nạt Kiều Kiều chứ, anh chỉ nói con bé là con gái lớn rồi, nên có việc riêng của mình..."

"Dù lớn đến đâu cũng là con gái của tôi!"

Mẹ không chút do dự phản bác ông ta.

Rồi lại nói: "Lục Yến Châu, mười năm trước tôi rời đi cùng anh, bỏ rơi Diệp Tranh, cũng bỏ rơi Kiều Kiều. Mấy năm nay tôi không có một đêm nào ngủ ngon, bây giờ Diệp Tranh không còn nữa, tôi chỉ còn lại Kiều Kiều là con gái duy nhất. Chúng ta đều nợ con bé, nếu anh dám bắt nạt nó, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu!"

Những lời này, nghe có vẻ cảm động.

Nhưng tôi quá hiểu người phụ nữ trước mặt này.

Tình yêu là trên hết.

Bây giờ bảo vệ tôi như vậy, chẳng qua là trong lòng đang áy náy mà thôi.

Lục Yến Châu nghe bà nói vậy, cũng gật đầu lia lịa, đảm bảo tuyệt đối sẽ không bắt nạt tôi nữa.

Thậm chí còn xin lỗi tôi nữa kia.

Không chỉ vậy——

Ông ta và mẹ bàn bạc, muốn tổ chức cho tôi một buổi tiệc.

"Kiều Kiều, sau này chúng ta sẽ sống cùng nhau, vậy thân phận của con, nhất định phải công khai ra ngoài. Mấy ngày nữa ba sẽ tổ chức một bữa tiệc, đến lúc đó sẽ tuyên bố con là con gái của chúng ta, là đại tiểu thư của Lục gia, sau này trong giới này, sẽ không ai dám bắt nạt con nữa."

Lục Yến Châu nói những lời này, cẩn thận nhìn mẹ.

Mẹ gật đầu, sắc mặt dịu đi rất nhiều.

"Kiều Kiều, mẹ sẽ mời giáo viên dạy con nhảy trước. Sau đó đến bữa tiệc, để con tỏa sáng."

Tôi cúi đầu nhìn chân mình.

Từ sau chuyện đó, tôi chưa bao giờ mặc váy nữa.

Đương nhiên——

Cũng không ai biết, trên chân tôi có một vết sẹo rất xấu, giống như con rết, ngoằn ngoèo, méo mó.

Nhưng tôi vẫn gật đầu đồng ý.

Tôi còn sẽ gửi thiệp mời cho người phụ nữ đó trước, mời bà ta đến dự tiệc.

Nút thắt trong lòng Lục Yến Châu và mẹ——ngoài ba đã mất của tôi, còn có bạch nguyệt quang của Lục Yến Châu.

Người phụ nữ đó thật sự rất hoàn hảo.

Hoàn hảo đến mức cho đến tận bây giờ, Lục Yến Châu vẫn luôn coi bà ta là nữ thần trong lòng, mẹ cũng coi bà ta như cái gai trong mắt, luôn canh cánh không thôi.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Ba người nếu gặp lại nhau, hẳn sẽ rất thú vị.

Bữa tiệc này——

Tôi thực sự... rất mong chờ.

4

Bữa tiệc rất long trọng.

Tối nay, hầu hết các ông lớn trong giới kinh doanh ở Đế đô đều có mặt ở đây.

Mẹ rất hài lòng với mức độ coi trọng này.

Cuối cùng bà cũng mỉm cười trở lại.

Còn nắm tay, đ.ấ.m nhẹ vào n.g.ự.c Lục Yến Châu.

"Yến Châu, xem như anh đã dụng tâm với Kiều Kiều như vậy, em sẽ tha thứ cho anh một lần."

Lục Yến Châu rất vui vì điều này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-xung-lam-me/chuong-3.html.]

Anh ta nói: "Thư Thư, anh sẽ luôn khiến em vui vẻ như vậy."

Sau đó ông ta nhìn tôi, ánh mắt cũng dịu dàng hơn rất nhiều.

"Kiều Kiều, sau này con chính là con gái của ba."

Tôi không nói gì, giả vờ cúi đầu chỉnh váy, chờ đợi màn kịch hay bắt đầu.

Trình tự của bữa tiệc rất đơn giản.

Lục Yến Châu nắm tay mẹ bước lên sân khấu, kể ngắn gọn câu chuyện tình yêu của hai người, rồi làm mờ thân phận của tôi, khiến mọi người lầm tưởng tôi là con gái của họ.

Tiếp theo, dưới sự chứng kiến của mọi người, tôi từng bước bước lên sân khấu.

Mọi người đều thốt lên kinh ngạc như dự đoán.

Nói tôi rất xinh đẹp, giống mẹ, càng giống ba.

Đây tất nhiên chỉ là một lời khen xã giao.

Thực ra dù tôi có lớn lên như thế nào, cũng là để lấy lòng Lục Yến Châu.

Tuy nhiên, nghe được những lời này, chắc chắn ông ta sẽ không vui.

Nụ cười của Lục Yến Châu tắt hẳn, cố nén cơn giận, thúc giục tiến hành bước tiếp theo.

Tiếp theo, đèn trong hội trường tắt hết.

Tôi đứng giữa sân khấu, một chùm đèn chiếu vào mình.

Tôi cúi chào xuống phía dưới, sau đó nhạc nổi lên, tôi bắt đầu nhảy.

Độ khó của điệu nhảy không cao.

Làm như vậy, cũng chỉ là để củng cố hình tượng đa tài đa nghệ của thiên kim mới này với bên ngoài.

Con gái của Lục Yến Châu, đương nhiên không thể là một cô gái bình thường được.

Mẹ đứng trước mặt, không ngừng vỗ tay, ánh mắt long lanh nước.

Như an ủi, lại như áy náy.

Tôi mỉm cười với bà, rồi đột nhiên xoay người.

Tôi "vô tình" dẫm phải váy, cả người như diều đứt dây, ngã thẳng xuống sân khấu.

"Kiều Kiều!"

Mẹ kêu lên một tiếng kinh hãi, lập tức chạy đến bên tôi.

Còn chiếc váy bị tôi dẫm phải, cũng vì tai nạn này mà bị rách, lộ ra bắp chân còn dính máu.

"Chân con..."

Mẹ nhìn thấy m.á.u trên bắp chân tôi, lập tức ngồi phịch xuống đất.

Lục Yến Châu cau mày, nhanh chóng sai người đi gọi bác sĩ gia đình.

Còn tôi, thì ngồi trong lòng mẹ, khóc nức nở,

"Xin lỗi... Mẹ, là lỗi của con. Chân con rõ ràng bị thương, nhưng con không muốn mẹ thất vọng, con cứ nghĩ mình có thể kiên trì. Xin lỗi, đã làm mẹ mất mặt."

Tôi cúi đầu, nước mắt rơi lã chã.

Chiêu trò tỏ ra yếu đuối, đáng thương, trong thế giới tiểu thuyết, luôn hữu dụng như vậy đấy.

Mẹ liên tục lắc đầu, cũng không kìm được nước mắt, chỉ vào bắp chân tôi, giọng nói cũng có chút run rẩy.

"Kiều Kiều, chân con bị làm sao vậy?"

Tôi cúi đầu nhìn vết sẹo trên chân.

 

 

Loading...