KHÔNG XỨNG LÀM MẸ - CHƯƠNG 2
Cập nhật lúc: 2024-10-04 14:53:20
Lượt xem: 4,360
Đến biệt thự, bà ta nắm tay tôi, đưa tôi vào phòng.
Còn ôm gối và chăn đến, nói tối nay muốn ngủ cùng tôi.
Đối với điều này, Lục Yến Châu đầy vẻ bất lực và cưng chiều.
Tôi cũng gật đầu, còn lộ ra vẻ mong đợi, dè dặt nhìn mẹ mình.
“Đã lâu rồi con không được ngủ cùng mẹ.”
Nghe tôi nói vậy, sự áy náy trong mắt mẹ càng sâu đậm.
Bà ta nói: “Sau này mẹ sẽ luôn ở bên con, sẽ không xa nhau nữa.”
Tôi vừa khóc vừa gật đầu, nói một câu “Như vậy thật tốt”.
Rồi lấy cớ đi tắm, nhìn bản thân đầy thương tích trong gương, từng chút lau khô nước mắt.
Tôi còn cố tình chọn một bộ đồ ngủ mỏng manh, sau khi thay xong, liền ngồi lên giường, cố ý để lộ nửa cánh tay.
Mẹ đang xem hồ sơ của giáo viên dạy nhảy.
Bà ta chỉ vào một người, hỏi tôi: “Kiều Kiều, cô Lý này là vũ công nổi tiếng trong nước, học sinh do cô ấy dạy đều rất giỏi. Nếu con thấy được, mẹ sẽ mời cô ấy đến nhà, dạy con nhảy…”
Bà ta còn chưa nói xong, đã chú ý đến vết thương trên người tôi.
Đồ ngủ rất mỏng, những vết sẹo trên cánh tay và trên người đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Kiều Kiều, những vết thương này của con là sao?”
Mẹ ném điện thoại xuống, nắm lấy cổ tay tôi, rồi kéo tay áo tôi lên.
Nhìn thấy những vết sẹo trên cánh tay tôi, bà ta đầy vẻ xót xa.
“Trời ơi! Sao trên người con lại có nhiều vết thương như vậy?
“Kiều Kiều, nói cho mẹ biết, những năm qua con đã sống như thế nào?
“Mấy năm nay, chẳng lẽ Diệp Tranh đối xử với con không tốt sao?”
Diệp Tranh, là người cha tốt nhất trên thế giới này đối với tôi.
Còn người phụ nữ trước mặt tôi, là người không có tư cách để đánh giá ông ấy nhất.
Tôi cố nén chua xót và phẫn nộ trong lòng, nói với bà ta: “Bố đối xử với con rất tốt, không ai đối xử với con tốt hơn bố. Nhưng con xui xẻo, từ nhỏ đến lớn luôn bị thương. Có lúc đang đi trên đường, sẽ bị người ta xô ngã, lúc ngã xuống, trên mặt đất lại có mảnh thủy tinh, mảnh thủy tinh sẽ cứa vào chân. Hoặc lúc nào đó, có d.a.o lam rơi từ trên cây hoặc trên lầu xuống, con đưa tay che mặt, cánh tay bị cứa vào.”
Vừa nói, tôi vừa bất lực cười với bà ta.
Mẹ có thể trở thành nữ chính tiểu thuyết, tác giả đương nhiên sẽ ban cho bà ta một chút thông minh, ít nhất là trong những việc nhỏ nhặt này, bà ta nhất định sẽ nghi ngờ.
Hơn nữa, Lục Yến Châu vốn là một kẻ điên.
Người phụ nữ mình yêu thương lại có con với người đàn ông khác, đứa trẻ đó hồi nhỏ, lại càng giống người đàn ông kia hơn.
Vì vậy hắn ta ghen tị, phát điên!
Thậm chí còn từng có ý định muốn g.i.ế.c đứa trẻ đó.
Tệ nhất, cũng phải hủy hoại khuôn mặt này.
Nếu không có hệ thống, có lẽ tôi đã c.h.ế.t từ rất lâu rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/khong-xung-lam-me/chuong-2.html.]
Đến khi lớn lên——
Khuôn mặt này của tôi càng giống mẹ hơn, Lục Yến Châu mới thôi, không ra tay với tôi nữa.
Nhưng những vết thương trên người tôi, cả đời này cũng không thể lành lại được.
Tôi liếc nhìn thấy sự trầm tư trong mắt bà ta, nhưng giả vờ như không thấy, rồi lại tự mình nói tiếp:
“Bố nói, hồi nhỏ con vận may khá tốt. Sau đó mẹ rời đi… con luôn bị thương, bố cũng vậy, còn bị người ta đánh một cách khó hiểu.”
Có những lời chỉ nên nói đến đó thôi.
Nói nhiều hơn, ngược lại sẽ không đạt được hiệu quả như mong muốn.
Nghe tôi nói, sự áy náy trong mắt mẹ càng sâu đậm, bà ta đưa tay vuốt ve khuôn mặt tôi, nói: “Kiều Kiều, mẹ xin lỗi con, đã không thể tham gia vào quá trình trưởng thành của con. Nhưng sau này sẽ không như vậy nữa, bất kể là ai, cũng không được phép bắt nạt Kiều Kiều của mẹ.”
Tôi muốn chính là câu nói này.
Tôi muốn sự áy náy của bà ta, trở thành con d.a.o trong tay tôi, để trả thù cho bố.
Nhìn thấy sự kiên định trong mắt bà ta, tôi nói mình rất mệt, nằm xuống trước, rồi giả vờ ngủ.
Không lâu sau liền nghe thấy tiếng động bên giường.
Mẹ mở điện thoại, không biết gọi điện cho ai, giọng nói trầm khàn.
Bà ta nói: “Giúp tôi điều tra một việc…”
Mấy ngày sau đó——
Mẹ luôn ở bên tôi, cho dù Lục Yến Châu xuất hiện, bà ta cũng sẽ không bỏ tôi mà đi cùng hắn ta, ngược lại còn lạnh lùng với hắn hơn.
Lục Yến Châu không hiểu chuyện gì, liền nhìn tôi.
Lúc không có ai, hắn ta ép hỏi tôi: “Con đã nói gì với mẹ con?”
Lục Yến Châu rất nhạy bén, nhưng tôi sẽ không bị hắn ta dọa.
Mở to đôi mắt, vẻ mặt vô tội, hỏi ngược lại hắn ta: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Hắn ta sững người, dường như đột nhiên nhớ ra, những chuyện bẩn thỉu mình đã làm lúc trước, vì không muốn mẹ biết, nên đã làm rất bí mật, vì vậy, tôi cũng không thể nào biết.
Dù sao, bây giờ tôi mới chỉ mười bảy tuổi.
Sắc mặt Lục Yến Châu dịu đi đôi chút, không còn nghi ngờ như trước nữa.
Chỉ nói thêm: “Bây giờ con đã là thiếu nữ rồi, đừng có chuyện gì cũng bám lấy mẹ con như vậy.”
Tôi gật đầu, nói được.
Rồi buổi tối——
Khi mẹ ôm chăn đến tìm tôi, tôi kiên quyết khóa trái cửa.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Dù mẹ có gọi thế nào, tôi cũng không nói lời nào, chỉ cuộn mình trong góc ban công, lặng lẽ rơi nước mắt.
Cuối cùng, cửa phòng bị ai đó đạp tung.