Không Yêu Hoàng Thượng Giữ Bình An - Chương 19
Cập nhật lúc: 2024-11-04 21:32:28
Lượt xem: 37
19
Sau khi Thục phi bị cấm túc, toàn bộ hậu cung trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Lúc trước các phi tần đều tự động đến cậy nhờ Thục phi nhưng giờ đây, Hoàng Hậu mới thực sự nắm quyền trong hậu cung.
Ta vẫn như cũ sáng sớm tơi thỉnh an Hoàng Hậu, giữa đường gặp phải Ngô Chiêu nghi đã lâu không thấy.
Nàng ta mặc một bộ xiêm y màu trắng, búi tóc nghiêng sang một bên, nhìn về phía trước một cách cứng cỏi, lại có phần suy nhược.
“Chiêu nghi tỷ tỷ có khỏe không?” Ta hành lễ.
“Tống Tiệp dư.” Ngô chiêu nghi liếc nhìn ta một cái, giọng nói yếu ớt: “Ngươi thật giỏi, Thục phi nương nương bị cấm túc, ngươi lại quay sang dựa vào Thanh Ninh Cung.”
“Sức khoẻ tỷ tỷ có khá hơn không?” Ta không trả lời ngay, mà hỏi lại một câu.
“Có liên quan gì tới ngươi.” Nàng ta mặt mày càng tái nhợt hơn, cố gắng nói.
“Chiêu nghi tỷ tỷ nhất định phải giữ gìn sức khỏe.” Ta thấy nàng ta đi đứng lảo đảo, giọng nói mệt mỏi, so với Thục phi còn kém hơn rất nhiều.
Kiếp trước là một xác hai mạng, nhìn dáng vẻ của nàng ta bây giờ, cũng không phải là dấu hiệu của trường mệnh.
“Ô, không phải Chiêu nghi tỷ tỷ đây sao?”
Sở Tiệp dư vừa được sắc phong từ phía sau đi đến, chắn trước mặt nàng ta: “Tỷ tỷ, mấy ngày trước ta thấy trong viện tỷ có một cung nữ rất nhanh nhẹn, ta có nói mấy câu với công công quản sự, ngay trong ngày đã đến trong cung của ta. Tỷ tỷ đừng tức giận nhé.”
“Chẳng qua chỉ là một nô tỳ không ra gì.” Ngô Chiêu nghi hừ một tiếng.
“Tỷ tỷ thật hào phóng, chẳng trách người hầu hạ tỷ càng ngày càng ít.” Sở Tiệp dư cười nói rồi tránh đường.
Ta đi ở phía sau Sở tiệp dư, không khỏi cảm thấy có chút bất an, trong hậu cung này, ai cũng phải gió chiều nào theo chiều ấy, ngay cả những cung nữ nhỏ cũng đều biết hiện giờ nên leo lên người nào.
Ta thở dài, những ngày tiêu d.a.o còn lại của ta cũng không còn nhiều.
Từ ngày đó xong việc, mỗi ngày ta đều phải vào cung của Hoàng Hậu, chỉ để nói những chuyện của Hoàng Thượng, tìm lý do để Hoàng Hậu chuyển đến nơi hẻo lánh.
Hoàng Thượng cũng không ban thưởng quá nhiều, có lẽ cũng sợ Hoàng Hậu nhận ra điều gì đó, mặc dù ta thấy Hoàng Hậu cũng chỉ hỏi qua loa một câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/khong-yeu-hoang-thuong-giu-binh-an/chuong-19.html.]
Hôm nay thỉnh an, ở khóe mắt Hoàng Hậu rõ ràng có chút vui vẻ, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vỗ lên bụng nhỏ.
Mặc dù không có tin tức gì truyền ra nhưng ta biết, mọi chuyện đã thành công.
Khi mọi người ra về, Hoàng Hậu khép hờ mắt dựa vào ghế: “Chuyện gì?”
“Chúc mừng nương nương!” Ta hành lễ nói.
Hoàng Hậu nhướng mắt lên, cười nhẹ một tiếng: “Ngươi không khiến bản cung thất vọng. Nói đi, ngươi muốn gì?”
“Thần thiếp chỉ mong Hoàng Thượng có thể ban ơn cho một vài điều, cũng muốn được làm tròn bổn phận của mình.”
“Ngươi là người thông minh, sẽ tự nghĩ ra cách, cần gì phải nói với ta?”
“Trước đây chỉ vì muốn sống yên ổn ở trong hậu cung, bất đắc dĩ mới phải sử dụng một chút biện pháp. Bây giờ tất nhiên phải được Hoàng Hậu cho phép thì thần thiếp mới dám làm.”
Ta cố gắng hạ thấp thân phận của mình.
Tự nhiên ta có hàng ngàn cách để khiến Hoàng Thượng đến Nhụy Họa Hiên nhưng sau khi xảy ra chuyện của Thục phi nương nương, trong lòng Hoàng Thượng có không ít khúc mắc với ta. Nếu ta cố tình làm điều gì đó sẽ không tốt chút nào.
Nếu để Hoàng Hậu mở miệng, đó mới là tốt nhất và cũng là nhanh nhất.
Dù sao sau này ta không chỉ muốn được sủng ái mà còn muốn trở thành người mà ngay cả Thục phi cũng không thể sánh bằng.
Thứ ta muốn, từ trước đến giờ không chỉ là được sủng ái trong ngày một ngày hai.
Mà là phải vững bền hơn cả kiếp trước.
“Hiện giờ bản cung có thai, không thể phục vụ ngài. Còn ngươi thì có thể, về đi, nhớ trang điểm thật kỹ.”
“Tạ ơn Hoàng Hậu.” Sau khi cảm tạ, ta chần chừ một chút. Ngô Chiêu nghi tuy đáng thương nhưng hôm nay không phải là lúc ta đồng cảm với nàng ta.
Rời khỏi Thanh Ninh Cung, trong lòng ta biết rõ, mọi thứ chỉ mới bắt đầu.
Hoàng Hậu đã mang thai, Hoàng Thượng sẽ không làm thêm những chuyện thừa thãi nữa.
Còn lại chỉ là chờ ngày dưa chín cuống rụng…