KHÚC NHẠC BÁO THÙ - Phần 1
Cập nhật lúc: 2024-08-18 10:25:30
Lượt xem: 532
Giới thiệu
Tôi là thiên kim thật, chị là thiên kim giả.
Tôi là đứa trẻ đáng thương bị bạo hành gia đình.
Chị là là kho lưu trữ trái tim của kịch bản ngược luyến đổi tim của Bá tổng.
Kiếp trước, chúng tôi đã từ chối trao đổi.
Bởi vì chúng tôi đều biết rõ mình đang ở địa ngục, không muốn liên lụy người khác.
Sau đó tôi g.i.ế.c ác ma của tôi và chị c.h.ế.t trong phòng mổ.
“Có lẽ, chúng ta đều sai rồi?”
Đây là suy nghĩ của tôi trước khi chết.
Trọng sinh trở về, thân phận hoán đổi, sửa chữa sai lầm.
Tôi ở trong dục vọng vật chất thoải mái xa hoa, chị ở trong ác ý rõ ràng đại sát tứ phương.
Chúng tôi vẫn ở trong địa ngục, nhưng chúng tôi cứu chuộc lẫn nhau.
Đây là bài hát báo thù thuộc về chúng tôi.
1.
Bước lên tấm thảm đỏ rực, ngọn đèn pha lê trong phòng khách tỏa sáng rực rỡ.
Tôi mang theo một trạng thái xuất thần tái sinh.
Nhìn thấy hai người ngồi trên bàn kia, trong lòng tôi rùng mình.
Chính là họ.
Kiếp trước, tên cặn bã đã biến em gái mình trở thành vật chứa trái tim.
Lâm Quy Thanh, anh trai của tôi.
“Cha, anh, con tên là Lâm Vi Vi.”
Lâm Quy Thanh nghiêng người, bắt chéo chân.
“Cô chính là đứa em gái bị đánh tráo của tôi?”
Hắn đánh giá tôi từ trên xuống dưới, khóe mắt nhếch lên ác ý lưu chuyển.
“Chậc chậc, nhìn qua thật chật vật.”
Hắn nghiêng đầu nói với Lâm Khởi Nguyên đang làm việc bên cạnh:
“Cha, con thấy tốt nhất là không nên đổi, vẫn là cô em gái lúc trước có chút thú vị hơn. Tuy rằng không quá nghe lời nhưng khí chất quý nữ thì vẫn có, tối thiểu là mang ra ngoài sẽ không làm con mất mặt.”
Tôi không lộ dấu vết liếc Lâm Khởi Nguyên một cái.
Lão đang lật xem báo cáo tài chính của công ty, đối với tranh chấp bên này không hề có phản ứng.
Lạnh lùng không nhìn.
Tiếng chuông báo động vang lên trong tâm trí tôi.
Nghĩ tới lời nhắc nhở của chị gái:
“Lâm Khởi Nguyên là một quái vật không có tình cảm, ông ta là một người theo chủ nghĩa ích kỷ cực đoan. Nếu như không thể hiện ra giá trị tồn tại của bản thân thì sẽ bị ông ta dùng làm đá lót đường, không chút lưu tình vứt bỏ lợi dụng.”
“Em nhất định phải có góc cạnh của mình, nhớ kỹ, vạn phần cẩn thận.”
Đây là bài kiểm tra của bọn họ, tôi tuyệt đối không thể ngay từ đầu đã rơi vào thế hạ phong.
Trong mắt tôi hiện lên một tia lạnh lùng, nhếch khóe môi, quyết đoán đáp trả lời trào phúng của Lâm Quy Thanh:
“Xem ra điểm này chúng ta cũng giống nhau, tôi cũng rất đau đầu vì có người anh trai ngu ngốc như anh.”
Sắc mặt Lâm Quy Thanh đột nhiên trầm xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/khuc-nhac-bao-thu/phan-1.html.]
"Mày có ý gì, có gan nói một lần nữa xem!"
Tôi phớt lờ lời đe dọa ẩn giấu trong lời nói của hắn, ngước mắt khinh miệt.
“Nghe nói ở trường học, anh dây dưa không rõ với một nữ sinh nghèo khó. Theo đuổi người ta hơn nửa năm, các loại thủ đoạn dơ bẩn uy h.i.ế.p đều dùng tới, vẫn bị người ta làm mặt lạnh.”
“Náo loạn tới độ toàn bộ người trong giới đều chê cười Lâm gia chúng ta.”
“Cha.”
Tôi chuyển đề tài, gọi một tiếng ngọt ngào.
Thuận tiện tự nhiên đi đến đến sau lưng Lâm Khởi Nguyên, bóp vai đ.ấ.m lưng cho lão.
Ngày đầu tiên đi làm, thuần thục làm một trà xanh nhỏ tri kỷ, bôi thuốc mắt trước mặt Lâm Quy Thanh.
“Cha nói xem lần trao đổi này có thể đổi một tặng một hay không, dù sao Lâm gia cũng không cần cái loại ngu ngốc này, mượn cơ hội vừa vặn bỏ đi một gánh nặng. Loại người này trưởng thành cũng là một tên rác rưởi chỉ biết tán gia bại sản.”
Tôi cười ngọt ngào, lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu.
“Không giống con, con chỉ biết nghe lời cha, không gây phiền toái cho cha, còn có thể lấy lòng cha.”
Lời nói khiêu khích của tôi khiến trong mắt Lâm Quy Thanh hiện lên sát ý.
“Mày......”
Hắn đang muốn nổi giận thì nghe thấy Lâm Khởi Nguyên cười ra tiếng, cắt đứt hành động của hắn.
“Ha ha.”
Như mãnh hổ khi tỉnh giấc, lập tức không khí hoàn toàn yên tĩnh.
Tôi rũ mắt xuống, biết bước cờ hiểm này của mình đã thành công.
Một người cha ruột ở kiếp trước thờ ơ với con gái ruột của mình và phớt lờ tôi đang bị người khác ngược đãi.
Một con quỷ lạnh lùng nhìn đứa con gái nuôi mà lão đã nuôi dưỡng suốt mười tám năm bị chính con trai của mình lôi đi móc trái tim cướp đi sinh mệnh.
Loại người lãnh khốc đến cực điểm này, chỉ quan tâm đến lợi ích của mình.
Cũng chỉ có thực sự chạm đến lợi ích bản thân, mới có thể có hành động.
So với sự tổn hại mà tôi có thể gây ra với mặt mũi Lâm gia, tôi chỉ một đứa ăn chơi trác táng làm việc hoang đường.
Nên nổi giận với ai, sớm đã quyết định.
Lão đã sớm bất mãn tác phong làm việc của Lâm Quy Thanh, tôi chẳng qua chỉ là cho lão một cái cớ mà thôi.
Mà tôi, mượn uy phong của lão, g.i.ế.c c.h.ế.t sự ngang ngược kiêu ngạo của Lâm Quy Thanh.
Lão đứng dậy khỏi ghế sofa, răn dạy Lâm Quy Thanh:
“Được rồi, con làm những chuyện kia, em gái con còn biết đó là những chuyện ngu xuẩn mà còn con không biết sao! Nói ra còn chưa đủ mất mặt sao? Về sau đừng để chuyện tương tự truyền đến tai ta nữa.”
“Chuyện này đến đây là kết thúc, sau này Lâm Vi Mạt sẽ là em gái của con, là anh trai, phải hiểu được sự khó khăn của em gái mình.”
“Quản gia, đưa tiểu thư đến phòng con bé.”
Cuối cùng lão còn thâm ý nhìn tôi một cái.
“Ta không hy vọng về sau lại phát sinh loại tranh cãi nhàm chán này.”
Tôi nhu thuận gật gật đầu.
Sau khi Lâm Khởi Nguyên rời đi, Lâm Quy Thanh hận không thể dùng ánh mắt g.i.ế.c c.h.ế.t tôi, tôi đi theo phía sau quản gia, lạnh nhạt rời đi.
Tôi không sợ Lâm Quy Thanh.
Hắn bây giờ chẳng qua cũng chỉ là một học sinh lớp 11, trong tay không nắm giữ thực quyền.
Vẫn chưa có tiến hóa thành con quỷ có thủ đoạn tàn khốc đến vô pháp vô thiên như kiếp trước.
Điều tôi nên làm bây giờ là nắm bắt mọi nguồn lực có thể sử dụng.
Nhanh chóng đứng vững gót chân ở Lâm gia.