Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

KHÚC NHẠC BÁO THÙ - Phần 3

Cập nhật lúc: 2024-08-18 10:27:41
Lượt xem: 374

Hôm nay là ngày thiên kim thật trở về, bà thân là nữ chủ nhân Lâm gia, lại chưa từng lộ diện.

 

Tôi rất lo lắng về tình trạng của mẹ tôi.

 

Tin nhắn trên màn hình kéo tâm trí tôi trở lại.

 

Chị gái kể cho tôi nghe những thông tin về mẹ tôi một cách ngắn gọn, xúc tích.

 

[Bà ấy bị khóa ở tầng gác mái lầu ba, bây giờ hẳn là em đang ở phòng trước kia của chị, em hãy theo dây thường xuân sinh trưởng bên ngoài phòng, có thể tránh được camera. Thông qua cửa sổ nhỏ gác mái, em có thể nhìn thấy bà ấy.]

 

[Sau khi gặp bà ấy, em sẽ hiểu được tất cả]

 

Đáy lòng tôi trầm xuống.

 

Phương pháp bất thường này đã phủ bóng đen lên trái tim tôi.

 

Tâm tình tôi vội vàng, nhưng còn phải ứng phó Lâm Quy Thanh quấy rầy khiêu khích.

 

Lâm Quy Thanh chặn tôi ở trong phòng, hung ác trừng tôi, xem ra là vì chuyện buổi sáng nên đặc biệt tới đây báo thù.

 

Tôi cười nhạo:

 

"Anh, sao anh lại đến phòng em? Chẳng lẽ ở trước mặt nữ thần nhiều lần vấp phải trắc trở, muốn cùng đứa em gái này tìm tòi nghiên cứu tâm tư nữ sinh, thỉnh giáo một ít bí quyết theo đuổi nữ sinh à?"

 

Trong mắt tôi lộ ra trào phúng ác liệt.

 

“Nếu quả thật như vậy, vậy thì anh trai cũng thật vô dụng.”

 

“Rầm!”

 

Lâm Quy Thanh đ.ấ.m thẳng một quyền vào bức tường phía sau tôi, ánh mắt hắn tràn đầy ý lạnh.

 

Tôi thẳng thắn nghênh đón ánh mắt của hắn, không hề sợ hãi.

 

Sau một lúc im lặng, hắn đột nhiên bật cười.

 

“Lâm Vi Mạt đúng không, mày chờ đó, ở nhà có cha, tao không thể động thủ với mày.”

 

Ánh mắt hắn nheo lại, đáy mắt chảy xuôi ác ý dày đặc.

 

“Nhưng mà ở trường học thì không chắc chắn đâu. Chỉ cần chờ tới lúc mày chuyển trường đi, rồi mày sẽ biết tay tao.”

 

Hắn quay người bỏ đi, và tôi không đóng cửa lại cho đến khi chắc chắn rằng hắn đã biến mất ở góc hành lang.

 

Con ruồi cuối cùng cũng đi rồi, trời đã tối, tôi có thể bắt đầu hành động rồi.

 

Tôi nương theo bóng đêm, thân thủ linh hoạt leo lên, dây mây thô to chống đỡ thân thể gầy yếu của tôi.

 

Đẩy cửa sổ nhỏ trên gác xép ra, lẻn vào căn phòng tối đen.

 

Nhờ ánh trăng m.ô.n.g lung, tôi nhìn thấy người từ trên giường chậm chạp đứng dậy.

 

Tiếng xích sắt vang lên, người kia hiện thân dưới ánh trăng.

 

Con ngươi của tôi bởi vì hoảng sợ mà co lại thành một điểm, thanh âm tiêu tán ở cổ họng.

 

Cổ họng nghẹn ngào, nói thế nào cũng không ra lời.

 

Người phụ nữ đó.

 

Người phụ nữ bị xích sắt nhốt lại, gầy gò chỉ còn lại da bọc xương.

 

Chính là mẹ đẻ của tôi, Diệp Thanh Đại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/khuc-nhac-bao-thu/phan-3.html.]

Tôi cuối cùng cũng hiểu được, kiếp này, tôi đang phải đối mặt với hai ác ma như thế nào.

 

4.

 

Sau khi từ gác mái trở về, tôi có một giấc mơ hỗn loạn và kỳ lạ.

 

Trong giấc mơ, tôi dường như là cô thiên kim thật độc ác trong sách.

 

Tâm cơ thâm trầm, tỳ hà tất báo.

 

Sau khi được đón về hào môn, tôi ghen tị với thiên kim giả ưu tú, vì thế liên tiếp làm ác hãm hại, nhưng luôn bị thiên kim giả vạch trần.

 

Bởi vì sự ngu xuẩn của mình, cha và anh trai chán ghét tôi, cuối cùng tôi vào tù và sống khốn khổ suốt quãng đời còn lại.

 

Những khuôn mặt chán ghét châm chọc của người khác giấu ở sau lưng bóng tối dày đặc, vô số ánh mắt lạnh như băng cùng cái miệng rộng nứt ra, cười nhạo sự chật vật xấu xí của tôi.

 

Giấc mơ vẫn chưa kết thúc, kịch bản vẫn đang tiếp diễn.

 

Tôi lại dường như trở thành một nữ sinh ốm yếu nhiều bệnh, chi phí y dược của mình tăng thêm sương giá cho gia đình vốn không giàu có.

 

Tuy rằng cha mẹ làm hết khả năng cung cấp hết thảy cứu trợ, nhưng ký ức khi còn bé vẫn chủ yếu là phòng bệnh trắng như tuyết cùng khuôn mặt sầu khổ của cha mẹ.

 

Thẳng đến khi một chị gái xinh đẹp xuất hiện, nhân sinh trắng bệch của tôi mới có hào quang.

 

Chị ấy là một người tốt bụng và giàu có, tôi đã nhận quyên góp từ thiện của chị, bệnh tình của tôi đã được kiểm soát, có thể đi học và kết bạn như một người bình thường.

 

Nhưng tôi lại gặp phải một người điên cố chấp.

 

Hắn mạnh mẽ lại đáng sợ chặt đứt tất cả con đường của tôi, bá đạo éo buộc nhốt tôi ở bên người hắn.

 

Lúc bệnh tình phát tác, tôi nằm trong phòng phẫu thuật.

 

Khi tôi mở mắt ra, tôi biết được những việc ác mà hắn đã làm.

 

Từ đó trở đi, mỗi nhịp đập của trái tim đều tuyên bố thân phận của tôi là một kẻ phản diện.

 

Tôi hoàn toàn rơi vào vực sâu tội ác.

 

Tôi giãy dụa trong bóng tối nghẹt thở, ánh sáng nhạt nhòa giúp tôi có thể thở dốc một chút.

 

Tôi vẫn chưa tỉnh dậy, giấc mơ kỳ lạ vẫn đang diễn ra.

 

Tôi lại trở thành ngôi sao nữ nổi tiếng.

 

Tôi ở trên sân khấu trao giải hoa lệ, vừa mới đoạt được cúp ảnh hậu, tiếp nhận tiếng hoan hô và vỗ tay của người khác.

 

Tôi gật đầu với một nụ cười khéo léo trên mặt.

 

Thẳng đến khi nhìn vào mắt một anh chàng đẹp trai trong số khán giả, tôi mới cảm thấy thẹn thùng.

 

Sự nghiệp tôi thăng hoa như mặt trời, tham vọng tôi còn hơn thế nữa.

 

Tôi vốn định cống hiến cả đời cho nghệ thuật, nhưng tình yêu nồng nàn của hắn đã làm tan chảy bức tường phòng hộ mà tôi xây dựng.

 

Hắn luôn ở sau lưng ủng hộ tôi ủng hộ tôi một cách thầm lặng và dịu dàng, cũng không bao giờ mong nhận lại bất cứ điều gì.

 

Cuối cùng tôi quyết định kết hôn bí mật với hắn.

 

Đối mặt với khuôn mặt thanh tú và dịu dàng của hắn, tôi lâm vào tự trách, trải qua một phen rối rắm, tôi quyết định công khai sự tồn tại của hắn.

 

Nhưng đúng lúc tôi định nói cho hắn biết, chờ đợi tôi, là một cái lồng giam còng chân.

 

Tôi bị hắn nhốt trong lồng như chim hoàng yến.

 

Vĩnh viễn không được tự do.

Loading...