KHÚC NHẠC BÁO THÙ - Phần 5
Cập nhật lúc: 2024-08-18 10:29:11
Lượt xem: 324
Nhưng nhân vật chính của câu chuyện ở đời trước lại không đi theo quỹ đạo vốn có.
Chị gái đã giúp tôi thoát khỏi ác ma bạo lực gia đình.
Tôi từ chối quay lại, rời khỏi khu ổ chuột dưới sự bảo trợ của chị gái và đi học.
Nội dung cốt truyện vốn là cứu trợ đại lão thương nghiệp trọng thương lại bị một người qua đường cướp công.
Sau này, trên báo chí đưa tin, người qua đường kia muốn tranh đoạt tài sản với con cái đại lão thương nghiệp và bị c.h.ế.t thảm trong nội đấu.
Đó cũng là một địa ngục m.á.u lạnh.
Sau khi sống lại, tôi và chị gái lập ra kế hoạch báo thù, và nhanh chóng nghĩ đến sự việc này ở kiếp trước.
Chúng tôi quá mức nhỏ yếu, không quyền không thế, chẳng qua cũng chỉ là những cô gái mười bốn tuổi, muốn báo thù nhất định phải nắm lấy hết thảy thời cơ.
Chúng tôi để mắt tới cái bàn tay vàng là đại lão này.
Đời này, chị gái đã xuất hiện và chiếm lấy bàn tay vàng mà tôi vô dụng không dùng nổi kia.
Nghịch thiên cải mệnh!
7.
Vì nghênh đón đại lão thương nghiệp, các gia tộc hào môn hàng đầu do Lâm gia cầm đầu cố ý tổ chức một yến hội khiêu vũ long trọng, hao hết tâm tư muốn lấy lòng.
Nhưng có một số khúc mắc nhỏ ở giữa.
Nghe nói đại lão rất là yêu thích đứa con gái nuôi mới nhận nuôi, dưới đề nghị của con gái nuôi, yến hội khiêu vũ đổi thành yến hội mặt nạ.
Một chút yêu cầu nho nhỏ này bên tổ chức yến hội tất nhiên sẽ nghe theo.
Trong bữa tiệc, tôi mặc lễ phục tùy chỉnh, đi xuống cầu thang xoay tròn.
Rất nhanh bị người ngăn cản.
“Con vịt con xấu xí như mày xuất hiện trong một cảnh tượng như vậy, quả thực kéo thấp tiêu chuẩn của cả yến hội.”
Là giọng nói của Nam Đạm Nguyệt.
Dưới mặt nạ là ánh mắt châm chọc của cô ta.
"Mày có thể có chút tự giác về bản thân tí được không? Cút ra ngoài, đừng làm bẩn mắt người khác!"
Tôi phớt lờ cô ta, một tên hề, đi qua vai cô ta và thấy một người phụ nữ đang được hộ tống vào phòng tiệc.
Đeo mặt nạ đen, váy của cô được tô điểm bằng những sợi vàng tinh xảo.
Ánh mắt tôi hơi sáng lên.
Là chị gái.
Đôi môi đỏ mọng của chị gái khẽ mở:
“Cha nuôi của tôi có việc quan trọng nên không thể tham dự bữa tiệc. Nhưng cũng thật khó để từ chối lòng hiếu khách của các vị, cho nên cha nuôi bảo tôi thay ông ấy tới tham dự dạ tiệc. Có chỗ xử lý không tốt, xin thứ lỗi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/khuc-nhac-bao-thu/phan-5.html.]
Câu nói khiêm tốn này, làm cho rất nhiều lão hồ ly ở đây đều rõ ràng địa vị của người phụ nữ này.
Cô là đang đại biểu cho chính bản thân đại lão.
Nếu muốn có mối quan hệ tốt với đại lão, tuyệt không thể chọc giận cô.
Chị nhìn xung quanh một tuần, ánh mắt đối diện với tôi, bước trên đôi giày cao gót, đi về phía tôi.
Tôi nhìn chị, trên mặt vẽ ra một nụ cười, lộ ra lúm đồng tiền ngọt ngào.
Tôi gọi chị:
"Chị.”
Chị gái gật đầu và trả lời tôi.
Mặt Nam Đạm Nguyệt bỗng chốc trở nên tái nhợt.
8.
Chị gái từ chối mọi lời mời và cuối cùng mời tôi khiêu vũ.
Dưới âm nhạc êm dịu, chúng tôi âm thầm âm mưu.
Tôi hỏi:
"Chị ơi, chị đã nhận được tiền của mẹ chưa?"
Chúng tôi muốn lật đổ Lâm gia, việc báo thù cần rất nhiều tiền.
Nhưng chúng tôi không thể động đến tài sản Lâm Khởi Nguyên cho, nếu không một lượng lớn tài chính xói mòn sẽ khiến cho lão cảnh giác.
Đêm đó tôi lẻn lên gác mái và gặp mẹ ruột.
Tôi tìm kiếm sự giúp đỡ của bà, cuối cùng bà giao tài sản bí mật mà Lâm Khởi Nguyên không biết cho tôi.
Tôi đã đưa nó cho chị tôi.
Chị gái gật đầu:
"Đã nhận được.”
“Người đàn ông bạo lực gia đình kia đã bị chị tống vào ngục giam, với sự giúp đỡ của chị, lần này lão đã phải chịu đựng rất nhiều trong tù. Dưới sự giúp đỡ của chị, mẹ cũng gả cho người khác, coi như là một kết cục tốt.”
“Chị ở bên cha nuôi tiến triển rất thuận lợi, sau khi dự án kết thúc, sẽ theo cha nuôi ra nước ngoài.”
“Số tiền này còn lâu mới đủ, chị cần mượn cơ hội xuất ngoại, thoát khỏi sự theo dõi của Lâm Khởi Nguyên. Nắm lấy cơ hội lần này, nhanh chóng trưởng thành, cho đến khi tích lũy đủ vốn để đánh cược với Lâm gia.”
“Bây giờ chúng ta đã mười bốn tuổi và có bốn năm để chúng ta thay đổi vận mệnh của mình. Sự tái sinh của chúng ta không phải là để tái diễn bi kịch của kiếp trước.”
“Chúng ta thân ở vũng bùn, và chỉ có cách loại bỏ ác ma trên đầu đi mới có thể nghênh đón cuộc sống mới của chúng ta.”
Dưới lớp pha lê sáng chói, dưới ánh mắt thèm khát ẩn giấu của đám đông đeo mặt nạ, chúng tôi nhảy múa như những con bướm.
Ánh mắt chị gái sáng quắc nhìn chằm chằm tôi, nói:
“Vi Mạt, đây là khúc nhạc báo thù chung của chúng ta.”