KHÚC NHẠC BÁO THÙ - Phần 7
Cập nhật lúc: 2024-08-18 10:30:22
Lượt xem: 309
11.
Trong bữa tối yên tĩnh, tôi ném một quả sấm sét.
Lâm Khởi Nguyên buông bộ đồ ăn trong tay xuống:
"Con muốn tham gia thi cấp ba?”
Lâm Quy Thanh nghe xong, như là nghe được chuyện cười gì đó, ôm bụng cười to, không hề che giấu trào phúng đối với tôi.
“Mày còn chưa cả học tiểu học, nửa chữ bẻ đôi không biết. Vừa mới sắp xếp cho mày vào cấp 2 đã muốn nhảy liền ba cấp, mày đây là ngủ trưa chưa tỉnh ngủ, nằm mơ cho rằng mình là thiên tài đấy à?"
“Cũng không sợ bước chân quá lớn ngã trượt háng!”
Tôi phớt lờ hắn.
Chó có sủa ầm ĩ hơn nữa, cũng không đáng để tôi lãng phí sức lực.
Quyền lên tiếng cuối cùng vẫn là ở trên người Lâm Khởi Nguyên.
Tôi đứng dậy, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Lâm Khởi Nguyên, kéo tay lão làm nũng.
“Cha, cha để con thử một chút đi. Kiến thức cấp 2 quá đơn giản, học tiếp cũng lãng phí thời gian của con."
“Con cũng muốn trưởng thành nhanh một chút, đuổi theo anh trai, giúp đỡ cha sớm hơn.”
Hai gò má tôi hiện lên lúm đồng tiền, tôi cười ngọt ngào.
“Con lo lắng cho cha nhiều hơn. Nếu anh trai tiếp quản công việc của công ty sớm hơn con một bước, với bộ dạng vô năng như vậy, không phải là đang tăng thêm gánh nặng cho cha sao.”
“Cha, cha chỉ cần tin con, cho con cơ hội, con tuyệt đối sẽ không để cha thất vọng.”
Tôi không che giấu tham vọng của mình.
Lâm Quy Thanh không cười, ánh mắt lành lạnh nhìn tôi chằm chằm.
Lâm Khởi Nguyên đối với lời nói của tôi ngược lại có hứng thú.
Lão dùng ánh mắt áp lực đối mắt với tôi một lát, như là một lần nữa đánh giá đứa con gái là tôi này.
Sau đó, cười khẽ một tiếng.
“Được, ta đồng ý.”
12.
Không có gì bất ngờ, tôi thi đậu trung học phổ thông, mười lăm tuổi trở thành học sinh lớp 10, hơn nữa còn cùng trường với Lâm Quy Thanh.
Năm nay hắn cũng bước vào năm cuối cấp 3.
Bất tri bất giác, tôi đã ở trong ngôi nhà lạnh lẽo đó suốt một năm.
Chị gái che giấu thân phận của mình tham gia buổi yến hội kia, người Lâm gia cũng không ai phát giác ra cô con gái nuôi thần bí của đại lão lại là bọn họ đứa con gái bọn họ dưỡng dục mười bốn năm.
Tôi nói dối với người bên ngoài tôi và chị gái quen biết ở khu ổ chuột, mượn uy phong của chị, đứng vững gót chân ở Lâm gia.
Còn ba năm nữa.
Thời gian cho chúng tôi, cũng chỉ có ba năm.
Kế hoạch trả thù của chúng tôi, đang vững bước tiến lên.
Trong lớp thể dục, tôi xin phép giáo viên nghỉ vì cảm thấy không khỏe, trên đường đến phòng y tế, tôi thấy được Lâm Quy Thanh đang cùng một nữ sinh tóc dài lôi lôi kéo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/khuc-nhac-bao-thu/phan-7.html.]
Cô nhíu chặt mày, hiển nhiên vô cùng không kiên nhẫn, đối mặt với quấy rầy vẫn bảo trì lễ phép nên có.
“Bạn học Lâm, giờ học đã bắt đầu rồi, xin đừng ngăn cản tôi học tập.”
Lâm Quy Thanh lạnh lùng cười, mặt mày đầy vẻ tàn nhẫn, thần thái m.á.u lạnh tàn khốc.
"Vân Tiêu Tiêu, đây là lần cuối cùng anh lấy lòng em, vì em mà anh trở thành trò cười của cả vòng tròn, sự kiên nhẫn của anh với em là có giới hạn!"
Vân Tiêu Tiêu hất bàn tay to đang giam cầm hai vai mình ra, nhìn chằm chằm hai mắt hắn, thái độ kiên quyết:
“Bạn học Lâm, cậu đã gây không ít phiền não cho tôi! Xin đừng quấy rầy tôi nữa.”
Tôi nhíu mày, không nghĩ tới nhanh như vậy đã gặp mặt.
Nữ chính kiếp trước có mối quan hệ thâm tình ngược luyến với anh trai tôi - - Vân Tiêu Tiêu.
Nhưng mà.
Thâm tình điên cuồng chính là anh trai, bị ngược chịu nhục chính là cô.
Nữ sinh kế thừa trái tim chị gái, cuối cùng cả đời sống trong cảm giác tội lỗi.
Cũng chỉ là những người nghèo khổ như chúng tôi, sống trong bóng tối của ác ma.
13.
Đôi mắt Lâm Quy Thanh lạnh xuống.
"Quả nhiên vẫn là do tôi quá nhân nhượng cô!"
Hắn siết chặt ngón tay, lòng bàn tay dùng sức, chỉ nghe soạt kéo một tiếng, trong vẻ mặt sợ hãi của Vân Tiêu Tiêu, váy trắng của cô bị xé rách, lộ ra da thịt trắng tuyết.
“Cậu muốn làm gì!”
Lâm Quy Thanh trán gân xanh nổi lên, thần sắc điên cuồng:
"Chẳng qua chỉ là một thứ đê tiện, giả bộ thanh cao cái gì. Quả nhiên là nên nghe lời anh em của tôi, sớm xử lý cô có phải bớt được bao nhiêu việc rồi không!"
Vân Tiêu Tiêu nhắm mắt lại hét lên:
"Không được!”
“Hét lên cũng vô ích! Bây giờ mọi người đều đang đi học, nơi này lại rất ít người đến, cô cho rằng sẽ có người tới cứu cô sao?!"
Lâm Quy Thanh cường ngạnh muốn ấn Vân Tiêu Tiêu xuống đất, Vân Tiêu Tiêu liều mạng giãy dụa nhưng cũng chỉ là tăng thêm vết thương trên thân thể.
Bóng tối bao phủ, là khuôn mặt tuyệt vọng của cô.
“Bốp!”
Một cây gậy gỗ đập mạnh vào đầu Lâm Quy Thanh, trán hắn chảy m.á.u tươi, té xỉu.
Tôi ghét bỏ lại đạp hắn một cước, nhìn thấy hắn ngã trên mặt đất hôn mê bất tỉnh, nghĩ đến những mâu thuẫn một năm này khi ở chung với hắn, tức giận xông lên đầu, cảm thấy không hết giận, lại hung hăng bổ sung mấy gậy.
Cây gậy xuyên qua gió và đánh vào những khu vực không lộ ra bên ngoài.
Sau vài gậy hạ xuống, tôi thở hổn hển.
Khóe mắt đảo qua người chưa hoàn hồn trên mặt đất, động tác của tôi ngừng lại, đưa cây gậy trong tay cho cô.
Khóe môi nhếch lên.
“Cô muốn thử không? Rất hả giận đó nha.”