Khương Đường - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-06-07 23:55:38
Lượt xem: 277
Ngày hôm sau, tôi nhận được cuộc gọi từ Lục Trạch.
Phó Nghiễn Lễ khi rời khỏi nhà của tôi vào đêm qua đã gặp tai nạn. Phần đầu xe bị biến dạng hoàn toàn, rất may không có ai bị thương và anh ta bị thương đang phải nhập viện.
[Chị dâu...... chị có thể đến gặp anh ấy không? Anh ấy không ăn uống, không hợp tác với bác sĩ trong việc điều trị. Anh ấy nhất quyết muốn gặp chị. "
"Anh có bao nhiêu số?"
Người bên kia sửng sốt: "Là số này."
Tôi cúp máy và chặn anh ta ngay lập tức.
Nếu Phó Nghiễn Lễ có xảy ra chuyện gì, sao không gọi cho bố mẹ anh ta hay bạn gái hiện tại. Sao lại phải làm phiền tôi, thật nực cười.
Lục Trạch giơ màn hình điện thoại hiển thị đã bị chặn cho Phó Nghiễn Lễ xem:
"Anh Phó, cô ấy thực sự muốn cắt đứt với anh, cô ấy cũng đã chặn số của em."
Phó Nghiễn Lễ nhìn chẵm chẳm vào điện thoại mà không nói gì.
Sau đó, anh ta nhân lúc không ai để ý liền rời khỏi bệnh viện.
Gần đây tôi bận phát triển dự án ở Quận Đông. Ngày đó khi tôi quay lại căn hộ lấy tài liệu, tôi nhìn thấy Phó Nghiễn Lễ vẫn mặc bộ đồ bệnh nhân đứng ở cống.
Anh ta nhìn thấy tôi, bước tới và thận trọng gọi:
"Đường Đường."
Tôi nhíu mày mệt mỏi: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Có lẽ do vết thương chưa lành, sắc mặt anh ta có chút yếu ớt: "Tần Chu không phải người tốt, anh ta cố ý chia rẽ chúng ta, em cũnh nhớ lúc đi học không, có người nhét thư tình vào cặp sách của em, khiến em cảm thấy chán ghét? Người đó là Tần Chu."
Cái gì?
Khi còn đi học, Tần Chu cực kỳ lạnh lùng, không ai dám đến gần làm bạn với anh ta.
Bức thư tình trong cặp sách của tôi thực ra là do Tần
Chu bỏ vào sao?
"Anh ta ghen tị vì anh đã đính hôn với em nên cố tình gài bẫy anh. "
"Vậy ý anh là anh ấy ép buộc anh lăng nhăng với những nữ minh tinh và sinh viên đại học đó sao? Anh ấy ép anh tổ chức đám cưới? "
Phó Nghiễn Lễ cụp mắt xuống, né tránh câu hỏi của tôi !
"Đường Đường, bây giờ anh cảm thấy rất khó chịu. Anh có thể vào nhà ngồi một chút được không? "
"Không, tôi đã kết hôn rồi ."
Tôi lấy điện thoại ra gọi điện cho mẹ anh ta.
"Được rồi! Được rồi! Được rồi! Dì sẽ đến ngay."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/khuong-duong/chuong-10.html.]
Sau khi đến dì Phó liền tát vào mặt anh ta một cái:
"Con làm gì ở đây, Con không biết tự xấu hổ hả? Hãy tự mình nhìn xem trước đây con đã làm những điều xấu xa gì. Mẹ rất xấu hổ khi gặp bố mẹ của Đường Đường, tại sao con không chịu buông tha cho con bé? "
"Dì ơi, lát nữa con có cuộc họp quan trọng nên con xin phép đi trước."
"Được rồi! Đi làm việc của con đi! Dì sẽ xử lý thằng nhóc này."
Tôi lịch sự, gật đầu rồi quay người rời đi.
Tôi không ngờ rằng khi tôi quay lại, Phó Nghiễn Lễ vẫn ngồi ở đây. Anh ta chỉ thờ ơ nhìn chằm chằm vào cánh cửa . Khi thấy xe tôi đi vào, anh ta đứng dậy ngay lập tức.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Tôi không muốn quan tâm đến anh ta, trực tiếp coi anh ta như không khí.
Nhưng anh ta kéo tay tôi lại, lôi trong túi áo ra chiếc vòng trước đó nhà họ Phó đã trao cho tôi: "Em là chủ nhân của chiếc vòng này, vị trí bà Phó cũng chỉ có em, em nhận lại chiếc vòng này có được không? "
Tôi mỉm cười và mở điện thoại ra để tìm một bức ảnh.
Chính Lâm Sơ Nguyệt đã chụp ảnh selfie với chiếc vòng tay này.
Phó Nghiễn Lễ vội vàng giải thích:
"Hôm em trả lại chiếc vòng. Cô ta nói muốn xem nó một chút. Anh không hề tặng cho cô ta, em tin anh đi. "
Tôi không muốn mất thời gian với anh ta, liền đi vào trong nhà mặc kệ anh ta.
Khi Tần Chu tan làm, tôi thấy hai người ở bên ngoài nói gì đó, giây tiếp theo liền bắt đầu đánh nhau.
Tôi nhanh chóng chạy ra.
"Tần Chu, đừng tưởng tôi không biết anh chỉ đang lợi dụng Đường Đường. Anh có dám kể những chuyện anh làm sau lưng Đường Đường không? Dự ăn ở Quận Đông là do anh lợi dụng Đường Đường để đạt được. Đường Đường em đừng đễ mắc bẫy của anh ta. "
Tần Chu lo lắng liếc nhìn tôi.
Tôi tiến đến nắm lấy tay anh và đan những ngón tay của chúng tôi vào nhau.
Tôi đưa kẹo cưới cho Phó Nghiễn Lễ: "Ngày tám tháng sau là ngày tôi và Tần Chu kết hôn, hoan nghênh anh đến dự tiệc."
Trở lại phòng, Tần Chu vẫn còn lơ đãng. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh như thế này.
Anh lo lắng giải thích: "Phó Nghiễn Lễ nói có một số điều là sự thật. Anh biết em muốn dự án ở quận Đông nên anh cố tình dùng nó để tiếp cận em. Anh không tốt như những gì em nghĩ."
"Em biết Phó Nghiễn Lễ là người như thế nào. Cho dù em với anh ta kết hôn thì không lâu sau anh ta cũng sẽ chán cuộc sống như vậy, lại dở thói trăng hoa thôi."
Tần Chử sửng sốt: "'Em không trách anh?"
Tôi cười khúc khích: "Tất nhiên là em không trách anh, bởi vì em đã cân nhắc kỹ lưỡng trước khi quyết định cưới anh. Chỉ có những cô gái nhỏ mới mơ mộng về tình yêu."
Tôi thấy thần kinh của Tần Chu dần dần thư giãn.
Dự án Quận Đông khởi đầu rất thuận lợi.