KIẾN ĐEN - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-08-20 00:45:27
Lượt xem: 175
Chính vợ tôi là người chủ trương quyết đoán chuyển đến đây. Vợ tôi luôn khao khát cuộc sống ở chung cư, nhưng sau hơn một tháng đấu trí với người phụ nữ ở tầng trên vì vấn đề tiếng ồn, cuối cùng cô ấy đã giương cờ trắng.
Một ngày nọ, khi tôi đang chuẩn bị đi làm, vợ tôi đột nhiên túm lấy quần áo của tôi, khóc lóc van xin chuyển đi. Từ bỏ cuộc sống chung cư để chuyển đến sống ở vùng nông thôn vắng bóng người này, mọi thứ dường như chỉ diễn ra trong tích tắc.
Trên thực tế, đây không phải là mục tiêu ban đầu của chúng tôi. Lúc đầu, vợ tôi dự tính chuyển về ngôi làng mà cô ấy ở trước đây. Nói rằng không có nơi nào tốt hơn ngôi làng đó. Tuy nhiên, không biết tại sao sau khi tôi đi làm về, trái tim của vợ tôi đã bay tới nơi đây. Tôi chưa kịp cởi giày thì bị vợ kéo đến trước máy tính. Vợ cho tôi xem những bức ảnh về ngôi nhà nông thôn và cảnh vật xung quanh mà cô ấy đã chụp. Tôi tròn mắt nhìn những bức ảnh đó, và vợ tôi đắc thắng hỏi tôi: “Anh thấy thế nào?”
Trà Sữa Tiên Sinh
Tôi ngạc nhiên nhìn vợ và hỏi: "Em học chụp ảnh khi nào vậy?"
Vợ tôi thậm chí không trả lời câu hỏi của tôi, và bắt đầu giải thích cho tôi lý do tại sao chúng tôi nên chuyển đến một ngôi nhà nông thôn. Sau cả tiếng đồng hồ, tôi nói rằng tôi cũng biết rằng không khí trong lành và nguồn nước rất tốt, nhưng thời gian đi làm sẽ lâu hơn, điều đó không phù hợp. Vợ tôi thậm chí còn dùng chính chiêu mà các cô gái hay đi quảng cáo bất động sản để thuyết phục tôi rằng trong hai năm nữa, xe điện sẽ được xây dựng ở đó, và không cần phải lo lắng về việc đi làm xa.
Tôi biết rất rõ rằng mình không thể nói lại vợ, và tôi cũng cảm thấy việc rời khỏi đây không có gì là xấu nên tôi vui vẻ hứa với vợ sẽ suy nghĩ lại. Vợ tôi vui mừng vỗ tay, lấy ra một vài tờ giấy trong túi xách, chìa ra trước mặt tôi. Chúa ơi! Đó là hợp đồng mua bán nhà. Ngay trong ngày hôm nay, vợ tôi đã ký hợp đồng mua bán nhà mà không cho tôi biết. Tôi há hốc mồm kinh ngạc nhìn vợ và bản hợp đồng. Vợ tôi ngượng ngùng cười với tôi, như muốn nói: "Em xin lỗi, em đã quẹt thẻ tín dụng khi chưa được phép."
May mắn thay, căn hộ đã được cho thuê ngay khi nó bị bỏ trống. Sau đó, chỉ trong một tuần, chúng tôi chuyển đến ngôi nhà này. Tuy nhiên, chưa đầy chục ngày sau khi dọn về ngôi nhà nông thôn này, vợ tôi lại xuất hiện nét mặt như khi cô ấy cãi nhau với người phụ nữ ở tầng trên trong chung cư.
Hôm đó, tôi đang lê cơ thể mệt mỏi sau khi tan sở về nhà. Ngay khi tôi bước qua ngưỡng cửa, tôi đã bị vợ kéo vào phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/kien-den/chuong-1.html.]
“Đừng nói là em lại muốn chuyển nhà nha!” Tôi theo vợ vào phòng với vẻ mặt hoảng hốt. Thành thật mà nói, câu nói “Chuyển nhà đi!” của vợ tôi còn đáng sợ hơn cả một con ma.
Tôi đứng thẳng dậy và hạ quyết tâm: "Lần này em nói gì anh cũng sẽ không nghe đâu!”
Vợ tôi duỗi tay và lấy ngón tay chạm vào tường. Tôi nhìn vợ với vẻ mặt ngạc nhiên, cô ấy lại lắc tay và chỉ vào tường. Lúc đầu tôi không nhìn thấy gì ngoài những bức tường trắng, nhưng ngay sau đó tôi tìm thấy một đường chấm dài trên tường. Đường chấm đang di chuyển lên một chút và từng chấm đen di chuyển riêng lẻ. Đó là một con kiến! Những con kiến xếp thành hàng dài đang co chân bò dọc theo bức tường lên tận trần nhà.
"Đó là đường kiến đi. Có ba đường trong phòng này, hai trong phòng của Tán Tinh và Tán Châu, và nhiều hơn nữa trong nhà bếp ..."
Tôi chớp mắt nhìn vợ, cô ấy thở dài rên rỉ: "Thật kinh tởm!"
“…..”
“Nhìn cách chúng đang bò, cách chúng đang tìm kiếm thức ăn một cách tuyệt vọng ... Anh không cảm thấy chúng rất tham lam sao?” Sau đó, vợ tôi nói với vẻ mặt lạnh lùng, “Hãy đi đến cửa hàng tiện lợi để mua thuốc diệt kiến đi."
Sau khi trở về từ cửa hàng tiện lợi, chúng tôi phun thuốc diệt kiến khắp nơi trong đêm. Giống như một chuyên gia về kiến, người biết trước nơi để phun thuốc diệt kiến, vợ tôi nói "đây", "đó" và chỉ tay vào tường và sàn nhà liên tục. Tôi vội vàng phun thuốc diệt kiến vào chỗ vợ tôi chỉ. Và khi tôi đang phun thuốc, vợ tôi phát hiện ra những con đường khác của kiến và gọi tôi "đây nữa, đây nữa.” Hôm đó chúng tôi dùng hết hai chai thuốc diệt kiến mua ở cửa hàng tiện lợi, và cuối cùng vẻ mặt của vợ tôi trở lại bình tĩnh như thường lệ.
“Chắc là chúng nó đi hết rồi nhỉ?” Vợ tôi nhỏ giọng lẩm bẩm. Tuy nhiên, đây chỉ là mong muốn của cô ấy mà thôi.